Chương 5

2.1K 154 43
                                    

Sau khi tiệc tàn, Bà Tiêu, Hân Nghiên, Y Nhi cùng với Tiêu Vũ trở về Tiêu Gia. Bây giờ cũng đã trễ, chỉ còn hai mươi phút nữa là mười một giờ. Ai nấy đều rất mệt mỏi, buổi lễ đám cưới lớn, khách khứa đến rất đông, đa số toàn là những Ông Bà lớn, gia thế khủng đến dự. Việc tiếp đãi nồng hậu, mời rượu tận bàn là chuyện bình thường.

Lúc này, Bà Tiêu thật sự rất nóng giận, bởi vì buổi lễ thiếu đi chú rể. Mặc dù đã cho phép Tiêu Chiến về, nhưng do quá nhiều khách hỏi, khiến bà cũng cảm thấy có phần khó chịu.

Về đến nhà, Tiêu Vũ để chìa khóa xe lại cho bảo vệ, để họ lái xe vào gara cất. Rồi cùng với Y Nhi, đỡ Bà Tiêu đi vào trong nhà. Hân Nghiên mệt mõi ra người, đi theo phía sau lưng họ.

Hỏi sao không mệt, trong khi cả một sảnh tiệc lớn, trên lầu dưới lầu, đều là do cô tự mình đi đến từng bàn mời rượu. Nếu có Tiêu Chiến, thì ít ra cô cũng đỡ đi phần nào rồi.

Vào đến bên trong, Bà Tiêu vội vã buông tay Tiêu Vũ và Y Nhi ra, bước nhanh chân đi lên trên phòng của anh. Bà Nhất định phải mắng một trận, thì tâm trạng mới nhẹ đi được.

" Tiêu Chiến " Bà cầm lấy tay nắm cửa, rục rịch vài cái, vẫn không mở được. Sau đó thì chuyển sang đập cửa, tiếng rầm rầm từ từ lớn hơn.

" Tiêu Chiến, bây giờ con trốn ta phải không? " Bên trong vẫn không ai phản hồi, Bà Tiêu tức giận đập mạnh thêm một cái, lúc này ba người nọ đứng dưới nhà, nghe được tiếng ồn, mới vội chạy lên.

" Bác gái, sao thế ạ? " Tiêu Vũ chạy lên trước, vừa thở gấp vừa hỏi Bà.

" Vũ, con mau đi lấy chìa khóa dự phòng cho ta " Thấy Tiêu Vũ lên, Bà liền quay sang sai bảo.

Hai cô gái kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đứng sang một bên, ngóng xem là chuyện gì.

Tiêu Vũ gấp gáp, chạy đi xuống phòng của Bác quản gia, để lấy chìa khóa dự phòng của phòng anh. Sau khi lấy được rồi, cũng vẫn là vẻ gấp gáp, chạy nhanh lên lầu lại, để đưa nó cho Bà Tiêu.

Bà Tiêu nhận lấy chìa khóa trong tay Tiêu Vũ, tra chìa khóa vào ổ, mà tay của Bà run rẩy, như thế có chuyện gì bất ổn sắp xảy ra.

* Crack *

Mở khóa được cửa, Bà đẩy mạnh cửa đi vào bên trong, ba người kia cũng theo sau lưng Bà, đi vào bên trong phòng của anh.

Bà Tiêu trừng mắt, đôi mắt xuất hiện dây tơ máu, dần nổi lên rồi chuyển sắc đỏ đỏ hồng hồng.

" Tiêu Chiến đâu? " Những gì bà nhìn thấy, chính là chiếc giường trống trơn ngăn nắp, như chưa từng có người nằm xuống vậy. Rõ ràng anh nói với Bà, mệt nên muốn về nhà nghỉ, rốt cuộc là trốn ở đâu?

Vẻ tức giận bộc lộ hẳn trên gương mặt đẹp kiêu sa của Bà, để Bà tức giận như thế này, các người có cản nổi không...

Bà quay lại, đôi mắt đã đỏ ửng lên, vừa pha sự tức giận vừa pha màu nước mắt, Bà nhìn Tiêu Vũ, hằn giọng nói. " Mau, đưa ta đến nhà của thằng nhóc đó "

" Bác.. "

" Ta bảo nhanh " Bà quát lớn, đây là lần đầu tiên bà nổi trận lôi đình như thế này, những lần trước giận, chỉ quát mắng đôi ba câu rồi lại thôi. Xem ra lần này, Tiêu Vũ không thể cứu được Tiêu Chiến nữa rồi.

/ Bác Chiến / Đừng khóc, em không thể ôm anh được! DROPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ