Chương 113

302 14 1
                                    


Alex phá vòng vây chạy thoát, không ai có thể ngăn gã được, những người đó đã mất năng lực phản kích, huống hồ gã đã bị thương nhưng tốc độ của Alex vẫn rất nhanh.

Chờ đến khi Jam khôi phục thị giác, đã qua mấy phút sau, Alex đã chạy từ đời nào.

Mắt gã ta chỉ bị thương nhẹ, chỉ bị hoa mắt. Đám thuộc hạ của gã thì nặng hơn, có tên còn không thấy gì.

Kiều Sanh ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cơn nghiện lần này của y rất ngắn, giờ đã phục hồi lại bình thường.

Kế hoạch thất bại, Jam cùng đám thuộc hạ không nán lại lâu, vội vàng rời khỏi.

Mấy ngày sau, Jam không xuất hiện nữa, Kiều Sanh vẫn bị cơn nghiện tra tấn như trước. Nhưng từ lần Alex đột nhập, gã ta đã buông lỏng với Kiều Sanh hơn chút, cuối cùng thì y cũng có thể rời khỏi gian mật thất.

Sau lần trúng đạn, Alex đã biến mất.

Kiều Sanh vẫn rất bình thản, ngay từ đầu y đã không trông cậy vào Alex sẽ cứu mình.

Qua thêm mấy ngày, Kiều Sanh bị đưa tới phòng Jam.

Mắt Jam còn hơi sưng, dường như vết thương từ lần bị đạn nổ làm bị thương vẫn chưa khỏi hẳn. Gã ta nhìn Kiều Sanh, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Kiều Sanh thản nhiên liếc gã một cái, nở nụ cười mờ ám, nhưng không nói gì.

Jam đã nhận ra vẻ châm chọc, đắc ý trong nụ cười của y.

Nó làm gã tức tối.

"Cảm giác khi lên cơn nghiện thế nào?" Gã cười lạnh, hỏi.

"Cũng không tệ lắm!"

"Thật không ngờ! Em có muốn tôi cho em một liều nữa không?"

"Mày nghĩ là dùng thứ thuốc phiện đó có thể khiến tao khuất phục sao?"

"Không thử sao biết được?"

"Vậy mày mãi mãi cũng không có được kết quả ưng ý đâu!" Kiều Sanh nhún vai.

"Tự tin như vậy sao?" Jam nhíu mày.

Kiều Sanh cười mà không đáp.

Từ đầu tới cuối, thái độ của y đều tao nhã nhưng rất ngạo mạn, tuy là Jam không thích người khác đối với mình như vậy, nhưng Kiều Sanh là ngoại lệ.

Một Kiều Sanh như vậy rất quyến rũ...

Gã quyết định không chơi trò kéo thời gian với y nữa.

Kiều Sanh ngồi trên giường, chân y thì bị xích vào chân giường, còn Jam thì đứng một bên.

Jam nhìn y, ánh mắt ngày càng nóng rực.

Không thể không nói, Kiều Sanh là một báu vật.

Kiều Sanh rất nhạy cảm, rất nhanh nhận ra dục vọng phát ra từ người Jam, điều này khiến mắt y thoáng hiện vẻ lạnh lùng: Những chuyện sắp xảy ra y đã rõ rồi, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh bị Jam xâm phạm, y liền thấy buồn nôn.

Kiều Sanh che giấu cảm xúc rất tốt, Jam không biết hiện giờ y đang nghĩ gì.

Kiều Sanh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến gã ta phải mê muội.

Máu trong người gã bắt đầu sôi lên.

Jam nổi thú tính, vội vàng đẩy Kiều Sanh xuống giường. Động tác của gã ta rất thô bạo, thẳng tay lột quần áo trên người y ra.

Kiều Sanh không chống cự.

Sau một khoảng thời gian bị tra tấn, y đã rất suy yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Jam.

Jam cũng biết chuyện này, nên không trói y lại. Hơn nữa, thay vì chơi với một người không thể động đậy, gã ta thà để Kiều Sanh giãy giụa phản kháng, chuyện này kích thích dục vọng, tăng thêm tình thú cho gã.

Tiếc là, đến cuối cùng Kiều Sanh cũng không như gã mong muốn.

Từ đầu tới cuối, y vẫn lạnh lùng như thế.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Jam, gã đè lên người Kiều Sanh, từng nụ hôn nóng rực rơi xuống cổ y.

Kiều Sanh hơi nhíu mày.

...

Môi Jam như dính lên người Kiều Sanh, hôn dần xuống ngực. Nụ hôn của gã rất cuồng bạo, đó không còn gọi là hôn nữa.

Nhiều dấu đỏ xuất hiện trên người Kiều Sanh. Lâu không thấy ánh mặt trời, nước da y đã trở nên tái nhợt, càng khiến những dấu đỏ trở nên ghê rợn.

Jam kéo quần Kiều Sanh, sau đó cũng cởi quần áo của mình.

Ngay lúc này, người nãy giờ không nhúc nhích lại đột nhiên chủ động ôm Jam, còn choàng hai tay lên vai gã.

Jam cảnh giác, ngẩng đầu.

Kiều Sanh nhìn gã ta, khóe môi hơi cong lên.

Nụ cười đó mang một chút lẳng lơ, một chút trêu đùa.

Jam lặng đi một chốc.

"Em đang mưu tính gì?" Trấn tĩnh lại, gã nắm lấy tay y.

"Anh nói xem?" Kiều Sanh cười khẽ, rồi vươn lưỡi liếm liếm khóe môi, động tác đó hấp dẫn vô cùng.

Trong mắt Jam hiện lên vẻ kinh diễm.

"Nghĩ lại rồi à?"

"Đây không phải điều anh mong muốn sao?" Kiều Sanh vuốt hờ trên mặt Jam, ngón tay cọ cọ lên môi gã ta mấy cái, sau đó chui vào cái miệng hơi hé ra.

Jam híp mắt, ngậm ngón tay Kiều Sanh.

Tuy gã ta không hiểu tại sao thái độ của Kiều Sanh lại thay đổi 180 độ như thế, nhưng mỹ vị chủ động đưa tới cửa, không ăn thì quá phí. Huống hồ hiện giờ Kiều Sanh cũng không thể thoát khỏi tay gã, gã không lo Kiều Sanh sẽ giở trò.

Jam liếm ngón tay Kiều Sanh khiêu khích, mắt nhìn y chằm chằm.

Ánh mắt y trở nên mê ly.

Hai tay Jam để bên hông y, sau đó trượt xuống dưới...

Kiều Sanh rút ngón tay ra khỏi miệng gã, hai tay khoác lên vai, sau đó chuyển tới lưng.

Jam cúi đầu, ngậm thứ gồ lên trước ngực y.

Khoảnh khắc gã không chú ý, ý cười trong mắt y biến mất. Một bàn tay lặng lẽ lần tới ót Jam, tay còn lại thì khẽ vuốt ve mặt gã, khi gã ngẩng đầu lên thì khẽ nắm cằm gã.

Jam nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt si mê.

Cuối cùng thì gã ta cũng hiểu vì sao Alex lại bại trên tay y, một người đàn ông yêu nghiệt tới mức này, không ai có thể kháng cự được mị lực của y.

"Anh quá thô bạo!" Đôi môi mỏng khẽ mở, Kiều Sanh nói.

"Vậy không tốt sao?" Jam cười khẽ.

"Không tốt!" Kiều Sanh cong khóe môi, giọng ngày càng thấp: "Nó làm tôi đau..."

"Sẽ còn chuyện càng đau hơn cơ!"

"Vậy à?" Kiều Sanh cong chân, khẽ cọ vào khu vực nóng rực giữa hai chân Jam, thản nhiên nói: "Tôi cũng muốn biết anh sẽ làm tôi 'đau' tới mức nào..."

"Bảo đảm em sẽ phải khóc lóc xin tôi tha cho em!"

"Tôi đang chờ đây!" Kiều Sanh nở nụ cười tươi rói, nụ cười ấy có chút giảo hoạt, giống như pháo hoa chợt nở rộ trong trời đêm, mê hoặc lòng người.

Cả người Jam ngứa ngáy, thiếu chút nữa đã kiềm chế không được. Gã vội vàng đè cái chân đang cọ dưới háng mình lại.

Kiều Sanh nhìn gã ta bằng ánh mắt trêu chọc: "Mới đó đã chịu không được rồi sao?"

Jam thở dốc: "Em đúng là yêu nghiệt!"

Kiều Sanh cười khẽ không nói, sau đó xoay người đè gã ta xuống.

Jam nhíu mày: "Đừng nói với tôi là em muốn ở trên đấy!"

"Chẳng lẽ không được sao?"

"Nhưng tôi cũng không làm bot!"

"Tôi cũng không làm top!"

"Vậy em muốn..." Jam nheo mắt, nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Khi ở trên giường, tôi thích chủ động hơn!"

Đây là lần đầu tiên Jam nghe được cách nói như thế, đồ chơi trước đây của gã, bất kể là nam hay nữ đều rất nghe lời, ngoan ngoãn cho gã chà đạp, cho nên gã có chút nghi ngờ. Nhưng khi nhớ tới cảnh Kiều Sanh lấy roi quất Alex, gã vẫn tin.

Trong người Kiều Sanh có khí chất của một đế vương, thích làm chủ hết thảy, ở trên giường cũng vậy.

Cuối cùng Jam cũng đồng ý với Kiều Sanh.

Gã muốn thử cái cảm giác được Kiều Sanh hầu hạ, nhất định sẽ rất thích...

Vừa nghĩ tới cảnh đó, máu trong cơ thể gã đều sôi lên.

Đè Jam xuống giường, Kiều Sanh ngồi trên người gã, hai tay đặt lên vai, vuốt ve ***g ngực gã.

Jam nheo mắt lại.

Động tác của Kiều Sanh rất nhẹ nhàng, giống như gió mát thổi qua, mang tới khoái cảm không nói thành lời.

Cả người Jam đều căng cứng, bụng dưới trướng tới sắp nổ tung.

Kiều Sanh cúi đầu, thổi nhẹ vào tai Jam: "Thích lắm đúng không?"

Jam cảm thấy xương cốt mình đang tê rần, gã nói qua kẽ răng: "Em là đồ yêu tinh!"

"Tôi sẽ để anh cảm nhận được cảm giác lên thiên đường!"

"Giờ vẫn chưa phải sao?"

"Đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi!" Kiều Sanh cong khóe môi.

"Vậy nhanh lên đi!" Ngực Jam phập phồng, ánh mắt đầy gấp gáp.

"Cũng sắp rồi..."

Kiều Sanh đáp một câu đầy thâm ý. Bất chợt, hai tay y mò lên mặt gã, một tay giữ cằm, khẽ vuốt ve chòm râu, tay kia thì vuốt ve đầu gã.

Jam như sắp phát điên, cái cảm giác thế này, người từng chơi đùa vô số người như gã lại chưa từng biết đến.

Gã nhịn không được mà rên rỉ, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt nhất trong những ngày gã còn sống trên cõi đời này.

Lần đầu tiên.

Cũng là lần cuối cùng.

Trong lúc Jam đang say tình, ánh mắt vốn đang mê ly của Kiều Sanh bỗng trở nên lạnh lùng, tay y bỗng siết chặt, giữ đầu và cằm Jam, kéo mạnh theo hai hướng ngược nhau...

Dạ Vương (dammei, np, hiện đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ