Vong Tiện - Nhặt được một tiểu Uông Kỷ (07)

3.5K 361 90
                                    

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn.

Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?

Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><

Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Chương 1 đã đăng hôm 01/08 rồi, chương 02 đăng ngày 18/08, chương 3 đăng ngày 24/08, chương 4 đăng ngày 30/08, chương 5 đăng ngày 09/09, chương 6 đăng ngày 15/09, hôm nay 20/10 đăng phần 07. Chúc mọi người một ngày 20/10 ngọt ngào! 

~~~start reading~~~

Chương 7: Khát vọng

Giấc mộng kia đột nhiên xuất hiện lại để lại ấn tượng khắc sâu cho y, ví dụ như dấu sắt nóng in lên người.

Thật ra thì Lam Trạm gặp mộng không hề xuân sắc kiều diễm thế nào cả. Ở nơi núi non trùng điệp không biết tên là gì đó, trong hang động, chỉ có mùi máu tanh ùn ùn kéo đến cùng với tiếng thú dữ rống hung bạo nhức óc điếc tai như ngay gần trong gang tấc sau lưng, khiến y nhức đầu muốn nứt màng nhĩ ra, chỉ có thể xụi lơ cả người mệt mỏi đau nhức không có sức lực. Mà trong tầm mắt mơ hồ của hắn, có một bóng lưng áo tím mùi hoa cỏ thêu hoa văn chính cánh. Y tựa vào một đoạn cổ trắng nõn của hắn, tựa lên tóc đen nhánh của đối phương, mặc cho người nọ cõng y... cứ thế chạy về phía trước.

Lam Trạm nghe giọng mình khàn khàn gào lên: "Thả ta xuống!"

Lại nghe người kia dù đối mặt với sống chết trước mặt nhưng vẫn hết sức khinh cuồng nói: "Ngươi nói thả liền thả? Vậy ta chẳng phải quá là mất mặt sao!"

Sau đó, cuối cùng đối phương cũng tìm được một hang động có thể nghỉ được, đem Lam Trạm đặt xuống, tiếp đó người nọ tìm loạn một ít nhánh cây lớn nhỏ một lượt, cưỡng ép giật lấy mạt ngạch của Lam Trạm, đem dây vải kia băng bó chặt trên cái chân suýt chút nữa bị thú dữ cắn đứt của y. Hơn nữa lúc phát hiện Lam Trạm giận không kiềm chế được xong thì hắn càng làm hăng say không ngừng nghỉ, đem quần áo trên người hai người cởi ra.

Lam Trạm chỉ nhớ bản thân nhìn chằm chằm những đường cong bắp thịt đẹp đẽ mà tươi trẻ của đối phương không ngừng, mà khi giọt nước trong suốt rơi xuống xương quai xanh của đối phương, rớt xuống đến điểm đỏ anh đào trước ngực, cả người Lam Trạm nóng lên, đột nhiên ói ra một búng máu, đầu óc bởi vì xấu hổ mà sôi trào.

Vong Tiện -  Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ