Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên
Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn.
Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?
Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><
Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.
Chương 1 đã đăng hôm 01/08 rồi, chương 02 đăng ngày 18/08, hôm nay 24/08 yêu cầu vote và comment cảm ơn tới tác giả đã tạm coi như đủ, nên là Ngộ đăng chương 3 nè.
~~~start reading~~~
Chương 03: Không biết, không biết, ta không biết.
Lam Trạm cương cứng thẳng tưng hơn nửa buổi tối... quả thực không thể nói là ngủ ngon được, nhưng chẳng biết tại sao, hình như cũng không có giống là không ngủ ngon cho lắm. Cái người ôm nhóc từ đầu đến cuối cả người đều ấm nóng, ngủ đến ngon ngọt yên lành, không hề quá nóng tay cũng không giống như nhóc, luôn mang theo một tia lạnh mà ngược lại, ấm áp khô ráo. Tóc hắn còn mang theo mùi hoa mai như có như không rất tinh tế, không tràn ngập lạnh lẽo như mùi đàn hương trong Tĩnh thất, nhưng lại làm người ta không tự chủ được tựa sát người vào, lúc sát vào rồi thì lại cảm thấy đấy là chuyện rất hiển nhiên nên làm, tự nhiên mà thuận theo, bất tri bất giác, nhóc cũng mơ màng rơi vào ngủ say, một đêm vô mộng.
Đến giờ Mẹo, nhóc tỉnh dậy, phát hiện tư thế ngủ của mình quy củ không cẩu thả, quay đầu lại, thấy người bên cạnh đã không còn, chỉ nghe được sau bình phong có tiếng động nho nhỏ
Ngụy Vô Tiện dường như chú ý tới động tĩnh trên giường truyền đến, gương mặt tuấn tú lộ từ sau bình phong ra gần nửa, nhướn lông mày chế nhạo: "Lam Nhị công tử tỉnh sớm đúng lúc quá vậy, xem ra hôm qua làm ổ trong ngực ta ngủ rất là thoải mái nhỉ? Ha ha."
Lam Trạm mới sáng sớm đã bị trêu ghẹo, đầu óc nhất thời không xoay chuyển được, ngược lại, có loại cảm giác bị nói trúng tim đen, biểu tình đột nhiên trở thành nghiêm túc, hơi giận nói: "Xin đừng nói bậy bạ."
Ngụy Vô Tiện: "Được rồi, không nói nữa. Cảm giác thoải mái hay không mỗi người mỗi khác, dù sao thì ta thật sự thoải mái, người nhà các ngươi da mặt mỏng, xin lỗi cũng chẳng sao. Ta cũng đâu có nói cho người ngoài biết là tối qua ngươi còn làm ổ trong ngực ta chít chít meo meo đâu, giờ thì mặt lạnh mặc kệ luôn rồi? Không cần xấu hổ, được rồi Lam Nhị công tử ngươi đã dậy rồi mà, tức giận một cái lại chui lại vào chăn là có ý gì thế, đứng lên, đứng lên, ăn điểm tâm đi." Vừa nói vừa rửa mặt xong, mặt đầy ý cười đi tới bên giường, kéo kéo chăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vong Tiện - Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân văn
ספרות חובביםPhần truyện này tập hợp đồng nhân văn do tác giả Lãnh Tranh Nghiên viết (●'◡'●)ノ♥ Link weibo: https://www.weibo.com/u/5992714770 Người dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm) Bản dịch đã có sự đồng ý của Lãnh đại thần ^^ Ai biết Ngộ thì chắc c...