Vong Tiện - Nhặt được một tiểu Uông Kỷ (18)

2K 171 26
                                    

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn. 

Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?

Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><

Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Chương 1 đã đăng hôm 01/08/209 rồi, chương 02 đăng ngày 18/08, chương 3 đăng ngày 24/08, chương 4 đăng ngày 30/08, chương 5 đăng ngày 09/09, chương 6 đăng ngày 15/09, chương 7 đăng ngày 20/10, đăng chương 08 ngày 11/11, chương 9 đăng ngày 5/12, chương 10 đăng ngày 02/01/2020, chương 11 đăng ngày 23/01, chương 12 đăng ngày 03/03, chương 13 đăng ngày 29/03, chương 14 đăng ngày hôm nay 21/04, chương 15, đăng ngày 03/05; chương 16 đăng ngày 05/20/2020. 25/05/2020, 525, chúng ta hãy yêu chính mình nhé, chương 17 lên sàn, cùng xe lăn bánh!!! Hôm nay, 06/06/2020, sinh nhật Ngộ nè ^^ đăng chương cuối, mừng sinh nhật bản thân.

~~~ start reading~~~

Chương 18: Đời đời bên nhau

Sau cảm xúc mạnh mẽ triền miên, Ngụy Vô Tiện nằm ngủ yên bên ngực phải Lam Vong Cơ, cằm tựa vào hõm xương quai xanh, hô hấp nông, nhẹ, như có như không liên tục thổi phất qua da Lam Vong Cơ, dẫn đến chút nhột. Một tay vuốt nhẹ tấm lưng trần của Ngụy Vô Tiện, sờ nửa ngày cũng không sờ tỉnh người được, chỉ đổi lấy được mấy cái vết hôn ướt át đáp trả trên cổ. Ngụy Vô Tiện mệt mỏi quá trời, ngủ quá sâu, vẻ mặt yên tĩnh không phòng bị chút nào bị ánh lửa do củi đốt bừng lên như nắng chiều nơi chân trời, đỏ bừng chói mắt nhưng lại nhu hòa sâu sắc.

Lam Vong Cơ rất là yêu thích nhưng lại cũng âm thầm chán ghét loại thể nghiệm tươi mới ngon lành nhưng thực ra là đã sớm bị đối phương quen thuộc từ lâu rồi thế này. Nhưng nghĩ lại về trí nhớ của chính mình đó, mặc dù là y khoét đan nhưng rốt cuộc cũng không cách nào nhìn thấy được gương mặt cũ của Ngụy Vô Tiện, dường như cũng không làm người cảm thấy đố kị đến mức đó, dẫu sao, đây cũng không phải lần đầu y trải quả cảm giác mừng như điên khi mất rồi tìm lại được. Đã từng là Lam Vong Cơ, đã từng tuyệt vọng chờ mong mười ba năm, còn y... thủy chung có Ngụy Vô Tiện không xa không rời trông giữ bên người.

Trong lúc cộng tình, qua mắt Ngụy Vô Tiện, y đã thấy chính mình nhìn như hàn mai mùa đông những năm ấy, lúc chưa nhận nhau ở nhúi Đại Phạn, dù vẻ mặt không gợn sóng, động tác chẳng sợ hãi như thường, nhưng bên trong đã sớm giống như xác chết biết đi, tê liệt chết lặng... mà không chỉ đơn thuần giống như Ngụy Vô Tiện oán thầm "khổ đại cừu thâm giống như vợ chết" như thế. Bởi vì, cảm giác đó giống như dù có nếm bao đau thương bao khổ sở cũng không phát hiện ra được, muốn thù muốn hận cũng không biết có thể hận thù ở đâu, hận thù ai.

Vong Tiện -  Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ