Vong Tiện - Nhặt được một tiểu Uông Kỷ (05)

3.2K 366 89
                                    

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn.

Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?

Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><

Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Chương 1 đã đăng hôm 01/08 rồi, chương 02 đăng ngày 18/08, chương 3 đăng ngày 24/08, chương 4 đăng ngày 30/08, hôm nay 09/09, một ngày đẹp, yêu cầu vote và comment cảm ơn tới Lãnh đại thần đã tạm coi như đủ, dù thực tế là ít hơn trước nhiều. Nhưng vì là ngày đẹp nên là Ngộ mới đăng chương 5 chứ không thì :> còn lâu mới đăng nhé. Các bạn đọc một chương thì nhanh chứ Ngộ ngồi dịch lâu lắm đó. Ai thấu cho Ngộ, Ngộ hiện đang mần nốt chương 11 sau chương 10 đau như móc tim đào ruột, để sang chương 12 nè. >^>

~~~start reading~~~

Chương 05: Hé lộ xót lòng

Từ sau đêm kinh thiên động địa đó... ít nhất đối với Lam Trạm mà nói thì là kinh thiên động địa... sau một cái ôm tình cảm thâm sâu tựa biển này, đứa nhỏ lại trở về bộ dạng lãnh nhược băng sương, bát phong bất động, chọc cười đôi câu bên tai liền thẹn quá hóa giận biến thành đỏ au. Chẳng qua, trong lòng Ngụy Vô Tiện biết, việc giữa hai người bọn họ, gọi thẳng tên nhau như thế đã là nhượng bộ và đón nhận rất lớn của Lam Trạm rồi, huống chi yêu cầu này lại là y chủ động nói ra, thậm chí còn đối với việc Ngụy Vô Tiện cứ luôn gọi y là "Lam Nhị công tử" mà trước kia lúc chưa gọi nhau bằng tên hắn vẫn hay gọi cũng có một chút không vui, sau đó, lúc Ngụy Vô Tiện có gọi y là Lam Nhị công tử thì Lam Vong Cơ cũng không trả lời hắn luôn.

Ngụy Vô Tiện cái người này quả thật cũng là vô vị, từ lúc đứa nhỏ muốn hai người bọn họ gọi thẳng tên nhau thì sau đó hắn thế nào cũng phải gọi Vong Cơ, Lam Vong Cơ Vong, Cơ huynh, Hàm Quang Quân, gọi hết một lượt lên xong thì mới chịu gọi nhóc một tiếng "Lam Trạm", nhưng những lúc như thế, đứa nhỏ thường thường đang vùi đầu vào trong đống sách hoặc đang phổ nhạc, nhóc sẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Ngụy Vô Tiện, nhàn nhạt đáp lại một tiếng non nớt "Ừm."

Ngụy Vô Tiện âm thầm tự vui mừng trong tối, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như không phải là hiện tượng tốt gì. Một mặt, sau khi Lam Vong Cơ không tôn kính gọi hắn là "Ngụy tiên sinh" nữa (dù là trước giờ đứa nhỏ cũng mới kêu có ba lần à), mặt khác, Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy với bản tính cẩn trọng của Lam Vong Cơ, việc tỉ mỉ thong thả nghiền ngẫm như thưởng thức hai chữ "Ngụy Anh" rồi mới chạy ra khỏi đôi môi, quả thực quá không tầm thường, mỗi lần hắn nghe xong, sau lưng đều tê dại một trận kỳ dị. Nói cho cùng, đứa nhỏ dù rất tinh tế với chuyện tình cảm nhưng suy cho cùng cũng vẫn không thể hiểu hết, vẫn sẽ nhạy cảm hết sức, tuyệt đối có thể dựa vào việc xưng hô thôi mà phân biệt sự thân mật trong đó, hơn nữa còn phá lệ để ý.

Vong Tiện -  Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ