Chương 8: Thương nhĩ

6.7K 363 11
                                    

" Tin tức mới nhất ngày hôm nay, họa sĩ nổi tiếng quốc tế Tống Y trong lần triển lãm tranh thứ bảy của mình, ngoài ý muốn bị thương. Theo thông tin truyền về, là do một tên người nước ngoài đâm bị thương. Để biết thêm thông tin chi tiết, xin vui lòng xem bản tin của phóng viên tại hiện trường."

Nằm trên giường bệnh, Tống Y đang xem tin tức về mình trên ti vi.

Thật ra, cô chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến các cơ quan nội tạng bên trong. Ngoài việc băng bó tiêu độc và tiêm phòng uốn ván thì không có gì to tát cả.

Nhưng mà, từ trước đến nay Tống Y luôn quý trọng sinh mệnh, mục tiêu của cô là sống trên trăm tuổi. Thế nên, cô sống chết đều muốn Ngô Ngữ làm thủ tục nhập viện cho mình.

Người đại diện Ngô Ngữ cũng không có biện pháp nào, hơn nữa tin tức Tống Y nằm viện chỉ cần tuyên bố ra, thì giá tranh của Tống Y sẽ ngày càng tăng lên, đối với cô ấy cũng có chỗ tốt. Vậy nên theo tâm nguyện của Tống Y, làm thủ tục nhập viện ở phòng VIP.

Phòng đơn, có ti vi, có bảo vệ, ngay cả giường cũng toàn bộ là màu hồng. Người không biết chắc cho rằng đây là phòng cưới mất!

" Vết thương đã được xử lí tốt rồi, tại sao cô còn không buông tay?"

Thời Ẩn Chi ngồi cạnh giường bệnh, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lúc ấy đang xem triển lãm tranh, anh nghe thấy có người bị thương, liền chạy đến. Không liên quan đến tình cảm, chẳng qua là phản ứng nghề nghiệp.

Nhưng Thời Ẩn Chi tuyệt đối không nghĩ tới, người bị thương lại là Tống Y. Anh lại càng không nghĩ Tống Y sẽ ôm anh khóc hồi lâu, thế nào cũng phải giữ anh cùng lên xe cứu thương. Liều mạng nắm tay anh, đến lúc băng bó vết thương cũng không bỏ ra.

" Tôi còn đau lắm! Cầm tay anh tôi sẽ hết đau. Đau đớn sẽ chia bớt cho anh!"

Tống Y ngẩng đầu, ngọt ngào hướng về phía Thời Ẩn Chi cười một tiếng, nhưng mà vẫn nắm lấy tay anh không buông.

Mới đầu là bởi vì rất đau, muốn có cái dựa vào.

Chờ sau khi băng bó xong vết thương, thì Tống Y không bỏ được đôi tay này.

-- quá đẹp, cô muốn sờ!!!

" Cô có thể cầm đồ chơi."

Chưa từng nghe qua đau đớn còn có thể thông qua nắm tay di dời, Thời Ẩn Chi cũng không có biện pháp nào, tiện tay cầm đồ chơi trẻ em từ đầu giường thả vào trong ngực Tống Y.

" Anh có phải chê tôi phiền không? Thời Ẩn Chi, tôi thật sự rất rất đau. Chờ sau khi đỡ hơn, tôi lại đưa anh cờ thưởng nhé!"

Tống Y bị thương nên khi nói chuyện thanh âm cũng nhỏ hơn. Cô cũng không gọi cái gì mà bác sĩ Thời hay giáo sư Thời nữa, như vậy quá lạnh nhạt rồi, gọi tên là tốt nhất.

Đời này sợ là Thời Ẩn Chi cũng không bao giờ muốn thấy cờ thưởng nữa. Anh nghe thấy vậy liền ngừng một lát, nói: "Không cần cờ thưởng, thật sự không cần đâu."

Tống Y đáng tiếc nhìn Thời Ẩn Chi, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đống cờ thưởng đáng thương bị bỏ trong đáy rương u tối, cuối cùng lại bị vứt bỏ.

[EDIT - HOÀN] Tiểu tổ tông - Thông Minh Lí ĐạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ