Chương 42. Ấu trĩ!!!

167 17 0
                                    

Tình yêu thực ra giống như một căn nhà. Xây trên nền móng chênh vênh, thì dù tường gạch có cứng cáp đến mấy, cũng chẳng ngăn được lo nghĩ cùng cồn cào, huống chi đó còn là căn nhà lớn được làm từ tất cả tâm huyết cùng niềm tin.

Jong Dae ở nhà ba ngày, cậu không phải là không muốn về, chỉ là có chút không biết mở lời sao. Cậu hiểu mình đã quá xúc động, nhưng cũng không đủ dũng khí để xem đó như vô hình.

Cuối tháng rồi, lịch ngày đi Hawaii của hai người đã ngay sát, mấy ngày trước Jong Dae còn hào hứng cầm vé ra ngắm mãi, giờ chúng đều đã nằm lặng trong ngăn tủ, giống như mảnh giấy vụn chẳng ai quan tâm.

Mẹ Kim nhìn thằng con thiếu sức sống, xót mà không biết nói làm sao, đành chỉ đến bữa thì dùng muỗng đến gõ đầu bắt cậu ăn no.

Mấy ngày Baekhyun đều gọi rất nhiều cuộc, nhưng Jong Dae đều không bắt máy. Công ty cậu nhờ Chan Yeol xin phép, tận lực làm mình như biến mất. Jaehyun cũng gọi điện cho cậu, khuyên nhủ cậu rất nhiều:

-Jong Dae, cậu cần nghĩ thoáng chút, đừng quay lại với hắn nữa, hãy tìm người mới, đừng làm khổ bản thân. Dù sao nếu có thể kiếm tìm cho mình một người phụ nữ sẽ tốt đẹp hơn nhiều quen đàn ông.

-Jaehyun, cảm ơn cậu, tớ ổn. - Jong Dae dập máy, mệt mỏi nằm vật xuống giường. Nắng chiều qua lớp kính cửa sổ chiếu xuống ga giường trắng, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn gay mắt. Jong Dae đưa tay che đi quầng sáng nhất thời, không hiểu làm sao có chút nhớ anh.

Kiếm tìm một người phụ nữ? Không thể nào, cậu không thể thích ai ngoài Baekhyun, đó là điều duy nhất lòng Jong Dae rõ mồn một.

Trong đầu bất ngờ hiện ra hình ảnh ngày ấy, dưới gốc cây lớn, ngày ấy trời cũng có nắng. Cậu đã cố gắng trông mình thật chín chắn:

-Baekhyun, tớ thích cậu. Mình....mình yêu nhau đi!

Thật ra lúc đó cậu cũng không mong chờ quá nhiều, chỉ là ngày tốt nghiệp cấp ba muốn một lần có thể nói hết được lòng mình, chỉ vậy mà thôi, dù cho có bị khinh bỉ... bị ghét b...

-Được thôi. - Lớp trưởng nhún vai thản nhiên trả lời, đổi lại một cậu học sinh choáng váng.

-C...cậu vừa nói cái gì cơ?

-Tôi nói làm người yêu được thôi. - Baekhyun kiên nhẫn lặp lại.

Jong Dae lúc đó đầu óc giống như đều muốn nổ tung, không thể tin cùng vui mừng quá đỗi, chưa đợi cậu choáng váng xong, Baekhyun bỗng nhiên tiến đến khoác vai cậu kéo đi:

-Đứng đây làm gì? Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi. Đi.

-Ơ...ơ.

-Ơ cái gì, ngốc chết. - Baekhyun bật cười, xoa xoa tóc mềm của cậu học sinh, kéo cậu trở lại sân chính, vừa ra còn bị Bokjo nhìn thấy mà trêu mãi.

------------

Điện thoại bên cạnh bất ngờ đổ chuông, gọi Jong Dae dậy từ cơn mơ màng. Cậu nhìn tên gọi, là Bokjo, thật linh, cậu vừa nghĩ đến cậu ta xong.

-Yeoboseyo, Bokjo? Có việc gì à?

-Yo, Jong Dae. Chán cậu quá nha, cho cậu số là để hẹn cậu gọi tớ chơi thường xuyên tí. Ai ngờ cậu chỉ lưu đó để không. Hôm nay anh đây chán quá đành tự động thủ vậy.

Chuyển ver | Baekchen | Sếp ơi, cậu Kim lại đi muộn nữa rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ