Chương 163

14 0 0
                                    

Bên cạnh chỉ có tiếng gió hơi lướt nhẹ qua, Thiên Âm tựa như đang ngủ say, không có chút phản ứng nào.

Huyền Tề muốn đưa tay chạm tới nàng thì quanh thân nàng đột nhiên xông ra một linh khí cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả Lưu Quang nhìn qua cũng biến sắc, trong nháy mắt đến bên cạnh Huyền Tề, mang hắn cách xa nàng.

"Đó là......."

Trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi đồng thời nhìn lại Thiên Âm, chỉ thấy tử quang* quanh thân nàng bắt đầu lưu chuyển, giữa mi tâm như có một đóa hoa lục giác như ẩn như hiện. Mặt mũi của nàng, vào giờ khắc này, lại lộ ra từng đợt từng đợt thần quang.

Tử quang*: ánh sáng màu tím.

Ngay một khắc này, Thiên Âm mở mắt ra.

Đỏ bừng như máu.

Thần quang quanh thân nàng đột nhiên có nhiều hơn vài luồng hắc khí, cơ hồ là trong nháy mắt, toàn thân hỗn tạp mà hơi thở cường đại như thủy triều dâng lên, tan ra tiến vào thân thể nàng. Thiên Âm bỗng dưng thấy Huyền Tề Lưu Quang khiếp sợ đứng ở cách đó không xa, ngớ ngẩn, mừng rỡ: "Ôi ôi, các người phạm vào chuyện gì nên bị nhốt vào đây sao?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Lưu Quang nheo lại mắt: "Thiên Âm, ngươi mới vừa làm gì?"

Thiên Âm đáp: "Chữa thương."

Lưu Quang và Huyền Tề liếc mắt nhìn nhau, lát sau trầm mặc.

Chữa thương có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là liền Trọng Hoa cũng không có làm lại. Nhưng rõ rành là, chính nàng cũng giống như không biết trạng thái của mình . . . . . .

Hai người nhất trí không hỏi tới nữa, Huyền Tề nói: "Thiên Âm, ta đón muội đi ra ngoài."

Thiên Âm nhìn bốn bề ngắm, tựa như đang tìm cái gì, Huyền Tề không nhịn được hỏi: "Muội đang tìm cái gì?"

"Muội tìm sư phụ." Thiên Âm thuận miệng mà đáp, không có trông thấy trong ánh mắt Huyền Tề cất giấu đau đớn.

Hắn tiến lên bắt tay của nàng đi về phía lối ra: "Ta dẫn muội rời khỏi Thái A!"

Thiên Âm vừa nghe, cả kinh nói: "Nhưng sư phụ muốn muội ở chỗ này trăm năm. . . . . ."

Bước chân Huyền Tề dừng lại, bỗng giận dữ: "Sư phụ sư phụ! Chẳng lẽ trong mắt ngươi trừ Tôn thượng cũng chưa từng có những người khác sao? !"

Thiên Âm bị rống đến sững sờ, bối rối. Kinh ngạc nhìn Huyền Tề lần đầu nổi giận với nàng, trong lòng có chút buồn phiền.

Có vài người, mặc dù dùng hết sức lực, hết thủ đoạn tổn thương nàng, lòng của nàng như cũ vững như thạch, như Hồng Trang. Lại có một số người, chỉ là một ánh mắt, đã có thể để lại tổn thương trong lòng của nàng, như Huyền Tề lúc này.

Huyền Tề vừa hô xong liền hối hận, nhìn nàng mím chặc môi, khi đó nụ cười thường treo ở khóe môi đã không còn thấy bóng dáng, trong lóng đột nhiên rất đau. Mặc dù có lúc hắn cực kỳ ghét nàng cười không chịu để ý, nhưng so với lúc này, hắn cũng tình nguyện nàng cười một cái đi.

Hắn ra vẻ thoải mái, gõ trán nàng một cái: "Lại bắt đầu cho ca ca ta thấy dáng vẻ giả đáng thương của muội sao? Ta chính là không thích muội luôn miệng gọi nhiều tiếng sư phụ sư phụ, không chút nào để thanh mai trúc mã là ca ca ta đây để trong lòng!"

Thiên Âm trừng mắt nhìn, thu nước mắt về: "Huyền Tề ca ca, muội nhớ được huynh thật giống như đã hơn một trăm tuổi đi? Sao lại có thể là thanh mai trúc mã với muội?"

"Khụ. . . . . ." Huyền Tề trừng nàng: "Ở Tiên giới, ta còn coi như là thiếu niên."

Lưu Quang cười nồng đậm, nhưng vẻ mặt lại lạnh xuống. Nhìn Huyền Tề cố chấp như vậy, không tiếng động thở dài một hơi.

Thiên Âm quyết tâm không chịu đi với Huyền Tề, nói thẳng nếu không có sư phụ ra lệnh, nàng kiên quyết không rời nửa bước.

Huyền Tề nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia nói không được là cô đơn tịch mịch bao nhiêu.

SƯ PHỤ QUÁ MÊ NGƯỜI, ĐỒ ĐỆ PHẠM THƯỢNG! - Khinh Ca Mạn (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ