Editor: Tiểu Ly Ly
Lúc chạng vạng tối, trời chiều nghiêng vào, như tô son nhiễm lên bầu trời, đỏ hồng làm say lòng người.
Thiên Âm đi tới Điện Chấp Pháp, đi tới gian phòng của Phương Diệc Nhiên, đang muốn giẫm chận tại chỗ mà bước, bên trong truyền đến tiếng quát buồn bực của Phương Diệc Nhiên.
"Ngươi đã không phải là đứa bé, không cần luôn là cho là tất cả mọi người đều vây quanh ngươi! Ngươi không sợ chết, cho nên ngươi nghĩa vô phản cố* tới tìm ta. Nhưng ta sợ sẽ chết! Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, sáng sớm ngày mai, ngươi phải đi về nhà cho ta!"
Nghĩa vô phản cố*: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Bạch Dao miễn cưỡng nói về: "Ta không."
"Ngươi. . . . . ."
Ngoài cửa Thiên Âm thậm chí có thể tưởng tượng đến lúc này dáng vẻ của Phương Diệc Nhiên mặt đỏ tới mang tai vừa tức vừa hận cắn răng nghiến lợi. Nàng âm thầm lắc đầu một cái, gõ cửa mà vào.
Bên trong nhà hai người vừa đứng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, không hẹn mà dừng lại một tiếng, thấy là Thiên Âm, lại trợn mắt nhìn nhau, rất có tư thế sắp sửa quyết định một trận thắng bại.
Từ trước đến nay Phương Diệc Nhiên đều mặt lạnh nhiệt tình, lúc này tranh cãi đến mặt đỏ cổ to dáng vẻ thật hiếm thấy, Thiên Âm không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Chính là chỗ nhìn nhiều mấy lần này, lại rước lấy bất mãn của Bạch Dao: "Ngươi nhìn phu quân ta làm cái gì? Ngươi nhìn nữa hắn cũng là của ta, ngươi giành không được!"
"Ách. . . . . . ?" Thiên Âm thấy buồn cười, gương mặt tuấn tú Phương Diệc Nhiên đỏ hơn trời chiều bên kia. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Dao một hồi lâu, xuất ra một câu: "Ngươi...ngươi không biết thẹn thùng!"
Bạch Dao trợn trắng mắt cực kỳ phỉ nhổ nói: "Xấu hổ là vật gì ta từ nhỏ không phụ không mẫu ca ca ta đã không dạy ta. Còn nữa, nếu ta biết thẹn thùng, ngươi Phương Diệc Nhiên tảng đá này ta mài thế nào rồi hả ?"
"Dao nhi!"
Bạch Dao tự nhiên đáp: "Thê tử ngươi ở chỗ này đây."
Thiên Âm rốt cuộc buồn cười, cười đến thân thể như nhũn ra tê liệt ngã xuống ở trên ghế, một hồi lâu mới dừng cười lại, giả bộ nâng khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Dao Dao, ngươi chính là nghe lời nói của Phương sư huynh, về Ma tộc trước thôi."
Bạch Dao nổi lên bướng bỉnh lại vẫn là câu nói kia: "Nếu không dẫn hắn đi, ta sẽ không trở về."
"Cái người cứng đầu này! !" Phương Diệc Nhiên một chưởng vỗ ở mặt bàn, ấn ra năm dấu ngón tay thật sâu, Thiên Âm hơi ngạc nhiên, Bạch Dao làm như tập mãi thành thói quen, nhàn nhạt liếc bàn kia một cái, , âm âm u u mở miệng: "Cái bàn hư ngược lại không là gì, cũng đừng làm cho tay ngọc thon thon của phu quân thân ái ta bị thương."
Phương Diệc Nhiên: ". . . . . ."
Thiên Âm: ". . . . . ."
Thiên Âm tự đánh giá chốc lát, quyết định lấy tình để cảm động dùng lý lẽ nói rõ: "Dao Dao, ngươi ở lại Thái A tất nhiên là ý muốn. Nhưng Phương Diệc Nhiên vì ngươi mà lúc nào trong lòng cũng hoảng hốt không yên giống như con chó, cả người cũng gầy đi trông thấy. . . . . ."
Bạch Dao cẩn thận nhìn Phương Diệc Nhiên mấy lần: "Ta làm sao cảm thấy hắn ngược lại mập lên rất nhiều?"
"Khụ, ảo giác, tất nhiên là ảo giác. Ta nói ngươi đừng đổi chủ đề." Thiên Âm nhớ tới Xích Hỏa, nhớ tới Lục Nhiên, nhớ tới lời nói lành lạnh lại tàn khốc của sư phụ Trọng Hoa này, thần thái nghiêm túc chút: "Phương sư huynh chỉ là một đệ tử ở Thái A cũng không có thể sánh vai với Chưởng môn, lại không thể giống ngươi tự do tự tại hành động tùy ý như vậy, hắn còn ở trong quy định cứng nhắc Tiên giới này. Ngươi có thể không thèm sống chết, thế nhưng hắn lại không thể. Sẽ không không biết, hắn vội vã đuổi ngươi đi, cũng chỉ là đang bảo vệ ngươi, cũng không phải là thật sự có hi vọng ngươi rời khỏi hắn."
Bạch Dao lẳng lặng lắng nghe, tầm mắt thủy chung giằng co ở trên người Phương Diệc Nhiên, người sau quay mặt sang, nhìn ngoài cửa. Dáng vẻ tựa như điêu khắc ở bên trong nắng chiều chiếu xuống, lại có vẻ mấy phần nhu hòa.
Bạch Dao nhẹ giọng nói: "Ta hiểu biết rõ."
"Ngươi đã biết nói, liền tự nhiên biết, ngày trước Ma tộc thừa dịp ngũ đại tiên sơn bao vây Thái A muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, nham hiểm tiêu diệt Thái A ta. Thù này sâu nặng, Thái A từ Tiên Tôn cho tới đệ tử, cũng thật sâu ghi nhớ trong lòng sẽ không quên. Ngươi là Ma tộc, một khi thân phận bại lộ, ngươi là muốn lôi kéo Phương sư huynh xuống Địa ngục từ đó vạn kiếp bất phục? Hay là cam tâm chết ở Tiên giới, cõi lòng đầy hi vọng mà đến nhưng cuối cùng cái gì cũng không chiếm được vô ích lại liên lụy một mạng?"
Bạch Dao trầm mặc.
Hồi lâu, âm thanh của nàng như nhẹ nhàng mềm mại mà lại lành lạnh, lộ ra đạo lí vô cùng kiên định: "Ta là Ma Nữ, thiên tính ích kỷ. Nếu ta muốn chết, ta sẽ lôi kéo chết chung với phu quân, quyết sẽ không có ý định xuống tay lưu tình đối với hắn!"
Một câu nói, cắt đứt tất cả ngôn ngữ tất cả đường lui.
Nàng chỉ muốn đi vọt tới trước, ở trong khó khăn chưa từng có từ trước đến nay mà chạy trốn, cho dù không thấy được mục tiêu không thấy được hi vọng, cho dù nhất định tương lai sẽ máu tươi đầm đìa, nàng cũng là không quay đầu lại không buông tha, ôm quyết tâm đánh đến cùng, chỉ muốn cuộc đời này với người mình yêu thương gần nhau đến già.
Thật ra thì, giấc mộng của nàng, vô cùng nhỏ bé.
Chỉ là nàng là ma, mà hắn là tiên.
Phương Diệc Nhiên lạnh lùng muốn hỏi: "Nếu ta nói là, ta chưa bao giờ thích ngươi thì sao?" Lời của hắn không mang theo chút cảm xúc nào, lại như mũi tên nhọn bình thường chọc thẳng lòng người: "Cho tới nay, ta chưa từng nói qua nửa câu thích ngươi? Có từng đối với ngươi từng có nửa câu cam kết?"
"Ngươi nói chờ thương thế ngươi tốt lên sẽ lấy ta làm thê tử."
"Chớ có nói đùa!" Hắn cười lạnh liên tục từng câu từng chữ có khí phách của người gây sự: "Chẳng lẽ ngươi cho là một người trọng thương ở trong trạng thái nửa thanh tỉnh cười giỡn một câu, sẽ là thật lòng cam kết đối với ngươi sao? Buồn cười hay không buồn cười? ! Thua cho ngươi là tiểu công chúa Ma tộc, đầu óc tàn như một bàn mảnh vụn. Hừ, trong mắt của ta, ngươi chẳng qua là một đứa bé ngang ngược tùy hứng lại tự đại dốt nát, cho là thiên hạ cũng sẽ bởi vì ngươi mà thay đổi, cho là lòng người cũng sẽ theo biến hóa của ngươi mà biến hóa. Ngây thơ! Ngươi là ai? Ngươi chẳng qua là một Ma Nữ, cho dù bề ngoài xinh đẹp, cũng không che đậy được bản chất ngươi là ma ! Trong lòng ta, đám người Ma tộc, căn bản không nên lưu lại ở trên thế gian!"
Thiên Âm thấy sắc mặt Bạch Dao đột nhiên tái đi, bàn tay để ở trên bàn cô đơn thu trở về, lại quật cường nghễnh đầu, giống như một vị công chúa hoàn toàn biến mất vẻ kiêu ngạo nhưng lại giữ lại một phần kiên trì cuối cùng. Ngay cả như vậy, nàng vẫn là một câu kia: "Ta là tới dẫn ngươi trở về Ma tộc , không phải nghe ngươi nói không thích ta, càng không phải là nghe ngươi quở trách Ma tộc."
" Phương Diệc Nhiên, ta thích ngươi, cho nên ngươi phải làm phu quân ta, ngươi nguyện cũng tốt cự tuyệt cũng được, không chút nào có thể ngăn cản quyết định của ta. Ngươi đại khái có thể đối với ta không quản không hỏi mặc ta tự sanh tự diệt, ngay cả có thể nói cho mọi người ta là Ma tộc, để cho mọi người tới tru diệt ta. . . . . . . Những thứ này đều cũng không liên quan đến ta. Ta chỉ làm chuyện muốn làm, thích nghĩ muốn người trong lòng."
"Có lẽ ta là chẳng biết xấu hổ, giương mắt chỉ nhìn trúng một nam nhân là ngươi. Nhưng lời nói của ngươi không thể làm tổn thương ta." Nàng nháy mắt, rõ ràng có lệ chảy xuống, rơi vào góc độ mà Phương Diệc Nhiên không thấy được: "Ngươi đã nói ta là nữ tử đáng yêu đơn thuần nhất mà ngươi đã gặp, ngươi nói đợi ngươi trở về tiên môn liền từ giả sư môn, đi đến Nhân giới sống cuộc sống mà ngươi mong muốn với ta, an tĩnh trải qua cả đời."
Phương Diệc Nhiên cắn chặt môi mỏng, cho dù trời chiều nhiễm đỏ cả khuôn mặt của hắn, vẫn như cũ không ngăn được khổ sở giãy giụa trong vẻ mặt kia.
Hồi lâu, hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta hối hận."
Bạch Dao nhàn nhạt cười một tiếng, cười đến nước mắt như ngọc cuồn cuộn mà rơi. Nhưng một đôi mắt nàng chỉ nhìn Phương Diệc Nhiên, cố chấp làm trong lòng người ta chua xót: "Mà ta còn chưa hối hận, cho nên ngươi không có đường hối hận! Cho dù ta hèn mọn, cũng chỉ hèn mọn cho ngươi xem!"
"Ngươi. . . . . ." Phương Diệc Nhiên chần chờ chốc lát, đến gần nàng, chậm rãi vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng tan vỡ, chỉ còn lại một lời nói bất đắc dĩ trong nhu tình: "Dao nhi, tương lai, ta nhất định sẽ phụ ngươi."
Bạch Dao: "Ta không sợ."
Thiên Âm lui ra ngoài, đóng cửa lại, để lại cho hai người hoàn toàn yên tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy hết sức đẹp.
Không biết là ai nói qua, không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng phải có.
Yêu hận tùy ý, sống chết theo hắn.
Chỉ cần yêu thật lòng, tiên ma thì như thế nào? Cũng chỉ là mình áp đặt gông xiềng trên vai.
Nàng loáng thoáng có thể suy ra tương lai của Phương Diệc Nhiên và Bạch Dao, nhưng ngay khi hai người mới vừa mặt đối mặt trong một cái chớp mắt kia, nàng lại cảm thấy, thật ra thì tương lai cũng không có quan trọng như vậy.
Nàng quay đầu lại ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt, có thể mơ hồ thấy được bên trong nhà hai người đang ôm nhau cùng một chỗ. Không biết sao, trong lòng nàng lập tức rộng mở trong sáng.
BẠN ĐANG ĐỌC
SƯ PHỤ QUÁ MÊ NGƯỜI, ĐỒ ĐỆ PHẠM THƯỢNG! - Khinh Ca Mạn (P1)
RomansaTác giả: Khinh Ca Mạn Thể loại truyện convert,ngôn tình, ngọt sủng, ấm áp, nhẹ nhàng. Tình trạng bản gốc: 224 chương Tình trạng edit: Hoàn Editor:nhóm editor ddlqd Nguồn: có tại webtruyen và tại wattap của mình sưu tầm. CÓ một số chương hình ảnh phả...