Chương 126

35 1 0
                                    

  Editor: Tiểu Ly Ly.

Đại chiến đi qua, chính là tập thể dưỡng thương.

Ở nơi này trong mấy ngày, người của các đại tiên sơn chẳng những không có ý rời đi, ngược lại càng ngày càng nhiều các đại nhân vật không thường ra vào Tiên giới, lục tục đến, tề tụ Trường Lưu.

Người Thái A, từ hoảng sợ cuối cùng, cho tới bây giờ cảnh giác mà đợi.

Ban đêm yên tĩnh, Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần mang theo đê tử Hồng Trang, lặng lẽ chạy về Thái A.

Một Thiên Âm, oanh động Tiên giới.

Mà thời điểm yên tĩnh trước bão táp, tiên nữ không có môt chút cảm giác nguy cơ nào, thừa dịp bóng đêm dùng Phược thần ti, giết hại vô số tiên thú.

Trong lúc này, số lượng tiên thú trên Trường Lưu Tiên sơn, lấy một loại tốc độ như gió thu quét lá rụng, biến mất.

Rốt cuộc có một ngày, chuyện này kinh động đến Nguyên Ly Nặc. Nguyên Ly Nặc thuận miệng ở trước mặt Trọng Hoa đề ra, Trọng Hoa yên lặng chớp mắt một cái, nói như vậy: Trường Lưu Tiên sơn, có lẽ có Thần Thú tụ tập.

Nghe Nguyên Ly Nặc mừng rỡ, vội hỏi có thể là Thần Thú gì.

Khóe miệng Trọng Hoa run rẩy, đáp viết: Thao Thiết.*

Thao thiết*: Trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, Thao Thiết được xếp vào một trong Tứ Đại Hung Thú - những sinh vật xấu xa nhất trần gian. Người ta tìm thấy hình tượng về Thao Thiết qua các vật dụng bằng đồng từ thời nhà Thương và nhà Chu. Theo đó, con quái vật này được khắc họa với một khuôn mặt lớn, miệng rộng, cặp mắt to và đặc biệt là không có hàm dưới. Con quái thú hung ác này sở hữu nguồn sức mạnh không gì sánh bằng. Nó cực độ tham ăn, thậm chí còn tự nuốt chính mình rồi tan vào cõi hư vô. Sau này, Thao Thiết trở thành tượng trưng cho sự tham lam vô độ. Một số giả thuyết còn cho rằng nó chính là một trong 9 đứa con của rồng (Long Sinh Cửu Tử).

Nguyên Ly Nặc trầm mặc.

***

Ban đêm.

Vô cùng yên tĩnh.

Lục Nhiên mặc một bộ trường bào màu đen, gõ cửa Thiên Âm.

Cửa phòng vừa mới mở ra, lộ ra khuôn mặt và y phục đang dính đầy dầu mỡ của Thiên Âm chưa được lau sạch. Thấy là Lục Nhiên, nàng cả kinh, mang theo vẻ mặt lúng túng làm chuyện xấu bị bắt được, cười hắc hắc. Không để lại dấu vết lau đi vấy mỡ bên môi, quay đầu nháy mắt ra hiệu cho Thiên Tuyết đang cắn một miếng thịt ở trong phòng, lập tức chỉ nghe bên trong nhà tiếng chén bát chạm vào nhau.

Sau đó cười nói với Lục Nhiên: "Đã trễ thế này, Lục chưởng môn có chuyện gì? Nếu như là tìm sư phụ ta, người đang ở sát vách."

So với lúc mới gặp gỡ dáng vẻ của hắn, Thiên Âm cảm thấy hắn gầy rất nhiều, quầng thâm dưới mắt giống như là bôi mực đen quá nhiều, hẳn là tiều tụy như vậy.

"Trong phòng ngươi, mùi thịt xông vào mũi." Lục Nhiên vừa nói, bên trong nhà vang lên âm thanh Thiên Tuyết ngã xuống đất, Thiên Âm ngược lại trấn định, cười không lộ một chút dấu vết: "Có thể ánh trăng này quá tốt, khiến Lục chưởng môn sinh ra ảo giác, hương hoa này xông vào mũi, tại sao lại là mùi thịt?"

Lục Nhiên ung dung giống như thường ngày, tao nhã lịch sự nở nụ cười, không cho người ta có cảm giác quá xa cách, cũng không có ý quá thân cận.

Hắn cười một tiếng đi qua, nhỏ giọng nói: "Ta cố ý tới tìm ngươi."

"À?"

Đáy mắt hắn bình tĩnh, bờ môi lại là khổ sở: "Có liên quan chuyện Xích Hỏa." Hắn nhìn nàng thật lâu: "Ta muốn thấy nàng một lần."

"Ta đồng ý với sư phụ, sẽ không tiếp tục lui tới với Ma tộc......"

"Ta yêu nàng."

Thiên Âm đột nhiên nhìn chăm chú vào hắn, hắn khẽ mỉm cười, giống như lá cây khô trong gió thu bị quét xuống, bi thương nhuộm vầng: "Ta không làm khó ngươi, nhưng mà, lần sau gặp lại nàng thì chuyển lời nói này đến cho nàng. Nói cho nàng biết, thật ra ta vẫn rất yêu nàng, yêu nàng ba ngàn năm trước, nghĩ tới nàng ba ngàn năm trước, tương tư chưa bao giờ từng đứt đoạn."

Hắn xoay người muốn đi, Thiên Âm cong môi cao giọng cười nói: "Người quên, nàng đã bị ngươi tự tay giết chết."

Thân thể Lục Nhiên dừng lại, lần một lần nữa bước đi, khi đó bóng lưng của hắn giống như già nua trong nháy mắt, suy tàn như gỗ mục.

Thiên Âm trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười một tiếng: "Thật ra thì, coi như người không phải giết nàng, nàng cũng sống không được bao lâu."

Phía trước bóng dáng bị kinh sợ run lên bần bật, chợt quay đầu lại, trong mắt có tơ máu: "Ngươi...... Nói gì?"

Thân thể của Thiên Âm tránh qua một bên, trên trán châu ngọc được làm thành đai buộc đầu ở dưới hào quang lóe sáng, nàng giống như thường ngày, cười ngây thơ sáng tỏ: "Tức là vì chuyện của Xích Hỏa tỷ tỷ, Lục chưởng môn không ngại vào nói thôi."

Lục Nhiên ngắm nhìn gian phòng của Trọng Hoa, Thiên Âm nói: "Sư phụ ta đi ôn trì chữa thương, ban đêm không trở lại."

Hắn gật đầu, nói đa tạ, liền cất bước đi vào.

Chẳng biết lúc nào, trên bàn đã bày xong trà nóng, Thiên Tuyết ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường. Sau khi Lục Nhiên đi vào, nó trừng mí mắt lên, liền lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Thiên Âm rót một ly trà cho hắn, nói: "Ban đêm sư phụ không cho ta uống trà, chẳng qua ta vẫn cảm thấy, ban đêm yên tĩnh là lúc thưởng thức trà ngon nhất, lại lắng đọng buồn phiền ở trong lòng một ngày, cho nên ta đều là len lén uống. Chỗ này của ta chỉ có cái này có thể chiêu đãi người."

Lục Nhiên cười khẽ: "Ngược lại ham mê kỳ quái."

"Thật ra thì trước đây thật lâu, ta cũng là không thích. Chỉ lúc trước sống ở điện Cửu Trọng quá nhàm chán, trong một đêm tâm huyết dâng trào liền nấu trà, Trà Hương đưa tới cho sư phụ. Tuy là dạy dỗ ta một trận, nhưng có thể thấy người, trong lòng ta lại thật là vui mừng. Vì vậy ta liền mỗi đêm đều nấu, nấu đến bây giờ, thành thói quen." Thiên Âm nhấp một hớp nhỏ, ngậm trong chốc lát lại nuốt vào cổ họng, cười nói: "Chỉ là hôm nay sư phụ cũng quen ban đêm ta đều pha trà, thì cũng lười dạy dỗ ta. Một mình ta nấu cũng không còn ý tứ, thời điểm gần đây liền ngừng rồi."

Trà Hương lượn lờ vòng quanh hai người, Lục Nhiên sợ run chớp mắt một cái, thở dài: "Ngươi, cần gì."

"Mà ta chính là nhớ hắn, dù là hắn ở bên cạnh ta." Thiên Âm cười, trong tươi cười không một chút tạp chất, thậm chí khiến Lục Nhiên chợt hiểu cho là, hắn đoán sai.

Vậy mà nàng lại nói: "Tựa như Xích Hỏa tỷ tỷ lúc nào cũng nghĩ tới người."

Lục Nhiên trầm mặc, uống trà.

Ngoài ý muốn đắng.

Thiên Âm nói: "Chính thời điểm ta ở Ma tộc, Xích Hỏa tỷ tỷ nói cho ta biết, lúc nào nàng cũng nhớ tới người. Nàng nói cả đời này của nàng, chỉ muốn nghe một câu trả lời của người. Một câu nói thật." Cười cười: "Nhưng mà ta nghĩ, nếu như nàng nghe lời người mới nói vừa rồi, tất nhiên là vui mừng."

Lục Nhiên thêm đầy trà, tiến tới khóe miệng, mặc cho vị đắng tràn ra ở giữa môi lưỡi.

Thiên Âm lại nói: "Nàng nói cho ta biết, nàng từng bị người hạ Phệ Hồn Đan, thời gian đã không còn nhiều. Ta nghĩ lần này nàng xông vào tiên sơn, cũng là ôm quyết tâm cho dù có chết cũng tới gặp người một lần cuối."

Thấy vẻ mặt hắn kỳ quái, nghe những lời này ngón tay cầm ly trà phiếm trắng, mơ hồ run rẩy, tựa như tức giận tựa như bi thương tựa như thất vọng. Thiên Âm nghĩ lại, đoán được mấy phần.

Ban đầu Xích Hỏa ngậm miệng không nói chuyện Phệ Hồn Đan, chắc hẳn cũng là bởi vì bị người bỏ thuốc, chính là vị ngay trước mắt này, người vô cùng quan trọng trong lòng Xích Hỏa tỷ tỷ.

Phệ Hồn Đan chính là một trong kịch độc Tiên giới, nếu ăn thuốc này vào, dược tính tựa như Phụ Cốt Chi Thư, từng chút từng chút xâm chiếm hồn phách, cho đến khi không còn dư lại.

Nếu là tu vi người cao, chịu đựng Phệ Hồn Đan mấy trăm năm cũng không có vấn đề, tu vi thấp người, trong vòng mấy ngày hồn phách bị xơi tái sạch sẽ cũng là nhìn mãi quen mắt.

Thật ra thì nàng không biết là, năm đó Xích Hỏa lộ vẻ một chút chết đi, là Mặc Tử Tụ hao phí khí lực thật lớn, dùng rất nhiều linh bảo trong đất trời mới khó khăn lắm ngăn chận dược tính của Phệ Hồn Đan, khiến Xích Hỏa an toàn sống ba ngàn năm. Chỉ là Phệ Hồn Đan này đã sớm dung nhập vào trong mạch máu, không cách nào trừ tận gốc, năm gần đây mới lại từ từ khôi phục dược tính.

Nàng hỏi "Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, năm đó ngài, vì sao phải trục xuất nàng sư môn?"

"Bởi vì sư phụ ta."

"Sư phụ ngươi? Tiên Tôn Trường Lưu?"

Lục Nhiên chưa từng nghĩ bao giờ, mình với một hậu bối, đối diện mà ngồi, ở trong Trà Hương mờ mịt, nói chuyện cũ với nhau.

Đối diện người thiếu nữ này, luôn là cười đến ngây thơ hồn nhiên như vậy, thế nhưng hắn lại từ trong nụ cười đó, thấy được kỳ vọng và bất đắc dĩ đối với tương lai.

Hắn chậm rãi nói: "Hắn hận Xích Hỏa."  

SƯ PHỤ QUÁ MÊ NGƯỜI, ĐỒ ĐỆ PHẠM THƯỢNG! - Khinh Ca Mạn (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ