Tsuchigomori là một thầy giáo đồng thời cũng là Bí Ẩn số 5 đầy quyền lực, cuộc đời cứ hai mặt với hai thân phận thế đó. Năm xưa hắn tự do lắm, thích bày trò quậy phá ai là quyền của hắn. Bởi lẽ, hắn đã biết hết những gì tương lai định sẵn cho mình rồi.
Đó là ngày xưa thôi.
Khi mà cả hội đồng đã thống nhất rằng sẽ để một "đứa trẻ vắt mũi chưa sạch" làm SẾP quản lý quanh đây thì Tsuchigomori sớm biết... những ngày tháng tung hoành của hắn đã tàn rồi. Con nhóc đó rất phiền phức, hay lo chuyện bao đồng và luôn tận hưởng niềm vui khi đi dắt mũi người khác mỗi ngày. Nạn nhân phổ biến... đau đớn thay, lại là hắn.
"Số 5, buổi sáng tốt lành!"
Tên thầy giáo cau mày, sáng sớm ngày ra thứ mà hắn phải đối diện chính là một mớ hỗn độn bao gồm cả 1 tập sách ướt, đèn dầu vỡ và vài con bướm xanh khoái khẩu của hắn đã chết ngủm từ lâu. Số 7 niềm nở vẫy tay chào hắn, trên tay đang đọc ngẫu nhiên cuốn sách của ai đó.
"... Tại sao Ngài cứ thích hành tôi vậy..."
"Bởi vì nó vui! Nếu cứ suốt ngày cau có, không khéo có ngày tôi kêu thầy bằng Cụ đấy!!"
"Này, này..."
Ai đời lại để cô ta lộng hành ở ngay địa bàn hắn vậy? Ai nhịn được đây?! May sao sáng nay hắn nhận thấy có biến, liền đem giấu hết mấy cuốn sách của mình, của các Bí Ẩn khác và những người quan trọng đi. Như dự đoán, cô ta đang đi kiếm thứ mà hắn đã giấu kín, có thể lại bày trò quậy phá chăng?
Hắn ảo não day day thái dương, kiếm đại một cái ghế tựa nào đó và ngồi xuống. Chồng giấy trắng rơi bịch xuống bàn, làm vang động cả một vùng nước ranh giới thăm thẳm. Hắn không có thì giờ để đùa với con nhóc ấy, cái tập điểm kiểm tra này chiều hắn phải trả rồi.
"Nè, nè số 5...!"
Tsuchigomori chẳng thèm liếc mắt, mặc cho cái người bên cạnh cứ liên tục chọc vào mặt hắn.
"Tôi đã gặp Amane Yugi rồi. Nhóc đó là học sinh của thầy, đúng không?"
"Thì sao?"
"Tôi muốn đọc sách của nhóc ấy. Không được sao?"
"... Không."
Hắn ngập ngừng, bàn tay điêu luyện chấm thoăn thoắt 5 bài kiểm tra một lượt với đôi chân nhện phụ giúp ở phía sau. Tại sao tự dưng con bé này lại có hứng thú tới cậu nhóc đó vậy? Thấy đầu kia không lên tiếng, Tsuchigomori liền quay lại. Hanako đang chắp tay, nhìn hắn bằng đôi mắt mắt cún con đẫm lệ kia. Con người nào đó đen thui cả mặt như tắt nắng. Hắn sợ nhất trên đời chỉ có cái thứ này thôi, hắn đã nhìn thấy nó quá nhiều lần, ngay cả trong những cơn ác mộng.
Bởi vì cái thằng Cụ Tổ sáng tạo ra thứ này không ai khác chính là Amane Yugi!
Thế là chưa đầy 5s, hắn đầu hàng.
Tsuchigomori bất lực dẫn cô đến phòng làm việc của hắn, nơi cái ngăn kéo mới thực sự là kho cất trữ những cuốn sách. Khi nhìn vào, bên trong nó chỉ là hư vô với một sắc đen ngòm như hố đen không đáy của vũ trụ. Bàn tay nhện kia thò vào và lôi ra từ từ một cuốn sách với bìa trắng, bảng tên "Amane Yugi" được gắn trên đó. Hanako mừng rỡ toan chụp lấy thì hắn tặc lưỡi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JSH]_ ||Tiền bối đáng kính||
Fanfikce"Hanako-san, Hanako-san, bạn có ở đó không?" ... "Tôi không có điều ước nào hết!" ... "Thiếu niên đó rất đặc biệt. Không phải ai cũng có thể triệu hồi được tôi đâu, Tsuchigomori" ... "Amane, hãy trở thành Bí Ẩn số 7 đi. Hãy thế chỗ tôi. Chỉ có như v...