VI. Kami-sama (p1)

1.1K 157 7
                                    

"Xin chào?"

Vị pháp sư ấy cúi gập người, rủ xuống lớp áo chùm màu trắng tinh khôi với những đường hoạ tiết màu đỏ bắt mắt. Giọng nói của bà như có mị lực khiến Hanako dù không muốn trả lời cũng phải giương đôi ngươi trống rỗng kia lên nhìn.

"Ta là Minamoto Maeko, một pháp sư trừ tà. Cháu là linh hồn trú ngụ ở cánh đồng hoang này, phải không?"

Bà rũ bỏ lớp áo chùm, để lộ mái đầu bạc phơ tết hình đuôi rết ngắn, nụ cười niềm nở và ấm áp, có thể so đo với hàng triệu tia nắng của Mặt trời cộng lại. Vị cao nhân ấy híp mắt, đôi ngươi châu ngọc của biển cả lấp ló tinh anh, là minh chứng cho một thời huy hoàng, một thời đỉnh cao của tuổi trẻ vinh quang.

Song nó vẫn không thuyết phục được cô.

"Đừng có nói chuyện với tôi."

Maeko đã gặp rất nhiều linh hồn, thái độ xấc xược này vốn không phải điều gì mới mẻ. Bà mỉm cười, thản nhiên chọn một chỗ trống ngay trên thảm cỏ mà ngồi xuống cạnh cô. Hanako tặc lưỡi, ngoài mặt bơ lác luôn cái con người kì lạ này. Chỉ khi bà lại lên tiếng, lúc này cô mới thấy khó chịu thật sự.

"Cháu đã ở đây lâu rồi, đúng không? Đám ám khí kia dày dặc tới vậy, chứng tỏ khi còn sống cảm xúc của cháu phải tiêu cực lắm"

"Bà muốn gì đây?"

Một câu hỏi ngắn gọn và dứt điểm. Nó khiến vị lão lão kia thích thú, bà giải thích từ tốn, đôi tay gầy gò còn mải mân mê cây quyền trượng màu đồng bóng loáng.

"Ta là một pháp sư trừ tà. Đương nhiên ta đến đây là để hộ tống cháu đến bờ bên kia an toàn rồi đầu thai, sự hiện diện của cháu đã gây rất nhiều phiền toái cho mọi người đấy."

"Vậy thì bà làm luôn đi. Những kẻ khác đã không thể khiến tôi rời đi, bà nghĩ mình thì khác biệt?"

"Cháu yêu, nếu ta mà làm thật thì cháu đã bay màu lâu rồi~"

Những đường gân xanh nổi lên, Hanako nghiến răng ken két vì tức. Nhưng nhiêu đấy làm sao đủ để khiêu khích cô? Haruki còn phiền nhiễu gấp trăm lần bà ta, một câu cà khịa của anh có thể khiến người ta chết hộc máu vì tức đấy!

Ah...

Lại nhớ tới anh mất rồi.

Maeko để ý nét mặt của cô bé bỗng biến chuyển chuyển, đáy mắt hẹp lại như ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Bà trầm ngâm, tự nhủ tiếp theo phải vặn vẹo từ ngữ ra sao để moi được thứ thông tin mà mình đang tìm kiếm. Bà đến đây vì muốn khẳng định chân tướng của cô, để làm vậy phải mưu mẹo mới được.

"Ta biết là cháu ở lại là vì cháu còn luyến tiếc kỉ niệm xưa. Nhưng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới bám víu lấy cái nơi đã từng hại mình thôi."

"..."

"Nếu cháu đầu thai, Chúa sẽ cho cháu một cuộc sống tốt hơn ở kiếp sau. Cháu có thể làm lại, cháu còn có thể-"

Cô bật dậy, nắm tay vo tròn bấu lấy gấu váy đỏ trong giận dữ. Vị lão lão ngồi im, bất động. Lời nói của cô run rẩy, chua xót cho chính cả cái hoàn cảnh mà bản thân phải chịu đựng.

[JSH]_ ||Tiền bối đáng kính||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ