Chap 15 H- End.

930 29 7
                                    

Thoáng chốc một tháng đã trôi qua, Vương Tuấn Khải mặc dù đã thoát khỏi cái chết nhưng lại rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh, hôm nay vẫn như thường lệ, Cậu đến chăm sóc cho anh....

– Tuấn Khải...anh xem đã hơn một tháng rồi đó, anh tính ngủ đến bao giờ đây ???–Cậu vừa nói vừa lấy khăn lau người cho anh...

– Anh định bắt em chờ hoài vậy sao ?? Anh còn nợ em nhiều lắm, anh không thể để kiếp sau bù đắp cho em được, anh hiểu không ??

Vương Nguyên tự độc thoại nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Đã rất lâu rồi cậu không được nghe giọng nói của anh, không được nhìn thấy đôi mắt thu hồn người ấy mỗi khi nhìn cậu....

– Anh tính ngủ đến bao giờ hả!!!!!– cậu úp mặt vào ngực anh khóc nức nở

– Anh biết.... hức...em... chờ đợi.. hức... lâu lắm rồi không ??

****
Cậu về nhà thì trời đã sập tối, không biết từ khi nào cậu có hai căn nhà, một cái là bệnh viện, cái còn lại là nhà anh...

Vương Nguyên mở cửa vào nhà, trước mắt là một mảng tối đen như mực, cậu mặc kệ mọi thứ xung quanh nhanh chóng đi lên lầu, cậu thực sự rất mệt....

Đi được vài bước đột nhiên đèn bật sáng, xung quanh được trang trí bởi bong bóng, ánh đèn lấp lánh bao quanh bốn bức tường tạo nên khung cảnh thật mơ mộng...

Thiên Tỉ cùng Chí Hoành bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, tay cầm bánh kem tiến về phía Vương Nguyên, vừa đi vừa hát:

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday happy birthday

Happy birthday to you"

Chí Hoành đặt bánh xuống bàn, ôm lấy cậu nói:

– Vương Nguyên, sinh nhật vui vẻ !!

– Cảm ơn cậu, Chí Hoành !! Tớ thật đãng trí, sinh nhật mình cũng quên – cậu gãi đầu cười ngại nhìn Chí Hoành

– Thổi nến đi !!– Thiên Tỉ nói

Vương Nguyên bắt đầu nhắm mắt, chấp hai tay lại ước " Vương Nguyên tôi mong sinh nhật này có anh ấy" xong rồi khom người xuống thổi nến

Bỗng Lưu Chí Hoành nháy mắt với Thiên Tỉ, y như hiểu ý nói với cậu:

– Bọn anh có món quà này muốn tặng em, nào!! Nhắm mắt lại đi

Vương Nguyên ngây ngốc không hiểu gì, cứ nghe theo lời họ nhắm mắt lại phó mặc cho Lưu Chí Hoành dắt tay cậu đi....

Họ dừng lại tại một khu vườn sau nhà, vợ chồng Thiên Tỉ vội lui ra chỗ khác để cậu lại một mình

Vương Nguyên cảm thấy xung quanh yên lặng, cứ tưởng hai người họ còn bên cạnh nhưng im lặng nên cậu hỏi:

– Mở mắt được chưa???

"..."

– Chí Hoành ???

"....."

– Thiên Tỉ???

[ KaiYuan ] Nếu Ngày ẤyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ