chương 25

4K 377 19
                                    

Thời tiết cuối tháng một vẫn là lạnh như thế, người đi bên ngoài đường không nhiều, Lý Thái Dung nhìn xung quanh trong tâm cũng không thay đổi gì, cậu tiến tới cửa hàng tạp hoá bên cạnh, định bụng mua cái gì đó ăn lót dạ.

Trời đã về đêm, mấy ngày nay công việc chất đống càng khiến Lý Thái Dung về muộn hơn bao giờ hết. May mắn còn có Lý Vĩnh Khâm cùng chung hoàn cảnh. Cậu ta cũng kêu ca rằng mấy bữa nay La Tại Dân toàn chạy sang nhà Lý Đế Nỗ tá túc, dù anh trai có kêu gào doạ nạt như thế nào cũng không chịu về nên cả căn nhà trống vắng hẳn.

Lý Thái Dung nghĩ tới đây liền bật cười, cuối cùng Lý Đế Nỗ cũng tìm được một nửa ưng ý, làm thay đổi con người từng núp trong bóng tối của hắn suốt một thời gian dài.

Chọn vài gói bánh cùng với mỳ gói trên kệ, Lý Thái Dung tính tiền xong liền trở ra xe rồi về ngay, thời tiết lạnh quả thực khiến ai nấy đều không thể chịu được dù đã mặc cả một đống đồ ấm áp.

Lại không ngờ khi về tới trước nhà, cậu bắt gặp dáng hình quen thuộc đứng ở bên góc đường. Lý Thái Dung chắc chắn mình không nhìn lầm nhưng cái cảm giác cho rằng sự hiện hữu của người này ở đây quả thực rất khó mà xảy ra hoàn toàn chiếm sóng, mà cũng không ngờ rằng ở một chỗ nào đó, Lý Thái Dung vẫn mong rằng đó là người cậu đã luôn nghĩ đến suốt mấy ngày hôm nay.

Trịnh Tại Hiền, có phải là anh đang ở đó không.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Trịnh Tại Hiền đứng tựa người lên xe, ánh mắt nhìn lên toà nhà đối diện. Lý Thái Dung đau lòng nhận ra rằng hướng mắt đó chính là nhìn về căn hộ của cậu, người này liệu có phải đã chờ rất lâu để biết liệu khi nào đèn phòng cậu mới sáng, mà e rằng đây chẳng phải là lần đầu, có khi hắn đã làm vậy suốt mấy ngày nay rồi.

Trịnh Tại Hiền trên người chỉ mặc mỗi một áo khoác mỏng, mái tóc hắn đôi sợi phe phẩy trong gió, đôi môi rõ ràng vì lạnh mà hơi nhạt màu. Lý Thái Dung run rẩy, cậu muốn bước tới bên cạnh hắn, muốn cầu xin sự tha lỗi. Nhưng không hiểu sao dù nội tâm có gào thét thế nào thì bước chân vẫn vô cùng nặng nề chẳng khác gì đeo chì, e sợ rằng chưa kịp bước tới thì đã bỏ lại.

Lý Thái Dung cắn môi, liệu cậu có sợ cảm giác bị bỏ lại hay không. Cậu chỉ biết rằng Trịnh Tại Hiền đã bị chính mình bỏ lại đằng sau, cho dù người kia có muốn với tới như thế nào, Thái Dung cũng không màng quan tâm.

Vậy nên bây giờ nếu có bị như vậy thì đây chính là cái giá mà cậu phải trả, một sự công bằng nhất định và kết quả là sẽ không ai nợ ai.

'Tại Hiền..'

Trịnh Tại Hiền không hiểu sao trong đầu mình bỗng văng vẳng thanh âm của Lý Thái Dung, hắn cười tự giễu, lẽ nào cơn say mà hắn đã trầm luân từ khi chiều tới giờ vẫn còn chưa hết.

Hắn không tựa người ở cửa xe nữa, dù sao Thái Dung có về đêm nay hay không cũng không phải là việc của hắn, người ta đã từ chối hắn như vậy thì còn mặt dày ở lại đây làm gì.

Lý Thái Dung nhìn dáng vẻ lảo đảo của Trịnh Tại Hiền liền lo sợ, chính là vì bộ dạng say này có khi sẽ khiến hắn gặp lại tai nạn như lần trước, cái tai nạn mà cậu đã gián tiếp gây ra. Thái Dung chạy tới bên cạnh hắn, trước khi Trịnh Tại Hiền kịp mở cửa xe, cậu đã hét lên.

jaeyong | nomin | johnten | peach on the treeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ