Chương 1 : Chuông nhỏ không bao giờ kêu.

5.8K 391 10
                                    

Bệnh viện thành phố Z.

Khoa sản.

Thai phụ vuốt ve cái bụng to tròn của mình, bên cạnh bà là người đàn ông đang cúi mặt xuống để che giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình, tay họ đan chặt vào nhau như ngầm động viên đối phương. Đây là ba mẹ của Tiêu Chiến, hai người kết hôn hơn 20 năm mới có được một đứa con, ngày biết gia đình mình sẽ có thêm thành viên mới hai người vui vẻ biết bao nhiêu. Ba Tiêu, một người đàn ông độ tuổi tứ tuần, chững chạc trưởng thành thậm chí còn nhảy cẩn lên, vui mừng như một đứa nhỏ được cho kẹo ngọt. Họ sắm sửa đồ cho em bé, bố trí phòng riêng, chuẩn bị hết tất cả, ngay cả tên cũng đã quyết định thế mà, ông trời thật không công bằng.

Đứa bé có khả năng không giữ lại được, nếu vẫn kiên quyết giữ lại, đứa bé sau này lớn lên sẽ kém phát triển. Câu nói như một phán quyết tử hình, không nhân nhượng dập tắt hi vọng của hai vợ chồng.

Mẹ Tiêu hít vào một hơi sâu, từ từ thở ra, bà đưa tay lau đi giọt nước mắt chực rơi xuống, bàn tay bà nắm chặt tay chồng hơn kiên quyết nói : " Vĩ Thành, tiểu Tán nhất định phải được sinh ra. "

Tiêu Vĩ Thành im lặng không nói, ông nhìn ánh mắt kiên định của vợ mình thở dài, sống cùng bà hơn nửa đời người làm sao ông không biết tính tình của bà chứ, bà nhã nhặn, hiền hậu nhưng cũng rất cố chấp. Ông đưa tay vén vài sợi tóc trên mặt bà, bỏ đứa bé đi ông không nỡ, nhưng người bạn già này của ông đã muốn thì ông không có cách nào ngăn cản được.

" Con của mình sẽ là một đứa bé đáng yêu. " Giọng ông nghẹn ngào, bạn già của ông thật sự rất cố chấp, biết nếu sinh đứa bé ra cả hai đều nguy hiểm nhưng bà vẫn một mực chấp nhận.

" Về nhà thôi. "

Ba Tiêu đỡ mẹ Tiêu đứng dậy, hai người cẩn thận bước đi, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu trên người bà, ông nhìn bà ôn nhu, đây là hai bảo bối quý giá nhất cuộc đời ông.

...

Vương Nhất Bác nhàn rỗi, không biết sao hắn lại muốn đến bệnh viện, cái nơi đầy mùi thuốc khử trùng đó tìm Vu Bân. Hắn chọn bộ đồ thoải mái, quần jean và áo thun, đeo khẩu trang để khỏi phải ngửi mùi thuốc khử trùng. Dưới bãi đậu xe, Vương Nhất Bác một tay gõ gõ vô-lăng, tay còn lại cầm điện thoại gọi cho Vu Bân cùng lúc đó có một chiếc xe nhỏ chạy ngang xe hắn, cái chuông nhỏ đeo trên tay bỗng nhiên reo lên vài tiếng trong trẻo.

" ALOOOOOO... " Vu Bân kêu gào trong điện thoại làm Vương Nhất Bác bừng tỉnh.

" Vu Bân, chuông kêu rồi. "

" Con mẹ nó, cậu điên hả, chuông kêu thì liên quan gì đến tôi. " Vu Bân tức giận, đột nhiên điện thoại cho cậu sau đó không nói gì làm cậu lo muốn chết.

" Tôi dưới bãi đậu xe. " Vương Nhất Bác tắt máy, hắn đưa tay lên ngực nơi có trái tim đang đập lên hồi.

...

Năm đó, Vương Nhất Bác không hề chết, hắn được lão già bí ẩn ở Tiêu phủ cứu về. Sau khi vết thương của hắn đỡ hơn, ông ta đưa cho hắn cái hộp nhỏ, bên trong là một cái chuông. Vương Nhất Bác vừa nhìn chuông nhỏ liền nhận ra ngay, đây là chuông đeo trên người Tiêu Chiến, chính ta hắn đeo cho bé. Hắn siết chặt cái chuông trong tay, giọng run run.

[ Bác Quân Nhất Tiêu ] Ngàn năm.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ