Chương 16 : Không dễ dàng chút nào.

1.8K 188 2
                                    

Hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vừa mở cửa bước vào nhà đã thấy ba mẹ ngồi đợi sẵn trên ghế sofa ở phòng khách. Ba Tiêu nhìn trang phục Vương Nhất Bác chuẩn bị cho Tiêu Chiến âm thầm đánh giá, không tồi, thằng nhóc này coi như cũng có tâm không để con trai bảo bối của ông chịu thiệt.

" Nhất Bác, lên thư phòng với ta. " Ba Tiêu nói rồi đứng dậy hướng về thư phòng.

Ba Tiêu cùng Vương Nhất Bác rời đi, còn Tiêu Chiến ở lại với mẹ Tiêu, cậu ngồi bên cạnh bà khoe chiếc nhẫn trên tay cùng nụ cười ngọt ngào.

" Năm đó nhẫn ba con trao cho mẹ cũng không đẹp như thế này đâu. " Mẹ Tiêu nhìn chiếc nhẫn được đeo vừa vặn trên ngón tay Tiêu Chiến chọc ghẹo.

" Nhưng con không muốn xa ba mẹ chút nào. " Tiêu Chiến ôm mẹ Tiêu làm nũng.

" Con đó, lớn đến chừng này rồi vẫn còn thích nhõng nhẽo như vậy, cẩn thận Nhất Bác không lấy con nữa. " Mẹ Tiêu cưng chiều xoa đầu Tiêu Chiến. Con trai dù lớn đến đâu nhưng đối với bà Tiêu Chiến vẫn còn nhỏ, vẫn cần được chăm sóc, yêu thương cùng chiều chuộng.

" Con cũng không muốn gả cho anh ấy. " Tiêu Chiến bĩu môi, cậu vẫn chưa sẵn sàng đâu.

" Nhưng con nhận nhẫn của người ta rồi còn gì. " Mẹ Tiêu điểm nhẹ lên chóp mũi Tiêu Chiến.

" Cùng lắm thì con trả lại. " Tiêu Chiến bướng bỉnh nói, còn nở nụ cười xấu xa.

" Con đó. " Thật ra mẹ cũng không muốn con rời đi.

Ở phòng khách Tiêu Chiến hết làm nũng rồi cười ngọt ngào kể cho mẹ Tiêu nghe chuyện của cậu với Vương Nhất Bác, còn Vương Nhất Bác thì ngược lại, hắn ở thư phòng bị ba Tiêu nghiêm túc dạy dỗ cho một trận. Nguyên nhân bởi vì hắn hùng hùng hổ hổ trước mặt bao nhiêu người cầu hôn Tiêu Chiến mà không nói trước với ông lời, còn dõng dạc tuyên bố Tiêu Chiến giải nghệ.

" Giới giải trí là một vũng nước đục lại còn sâu không thấy đáy, con không muốn em ấy tiếp tục ở lại đó. Sự việc lần này người cũng thấy, mặc dù không biết sự việc như thế nào mọi người vẫn chĩa mũi nhọn về phía em ấy. " Vương Nhất Bác nói. Tiêu Chiến của hắn có biết bao tốt đẹp bọn họ làm sao biết được chứ.

" Nhất Bác, chúng ta không thể ở bên cạnh thằng bé mãi được. " Ba Tiêu buồn rầu nói. Thời gian ông ở bên cạnh Tiêu Chiến đang ít dần đi.

" Con hiểu, nhưng dù trời có sập xuống đi chăng nữa, vì em ấy, con cũng sẽ cố gắng chống đỡ được. " Vương Nhất Bác cam đoan.

" Ta mệt rồi, con đi đi. " Ba Tiêu đuổi Vương Nhất Bác đi bởi vì nếu hắn còn ở đây một giây nào ông sẽ chịu không nổi sẽ giết hắn mất.

Mấy tiếng dạy dỗ hắn ở thư phòng chỉ toàn một mình ông nói còn hắn đứng ở phía đối diện ngoan ngoãn lắng nghe, ông cảm thấy thằng nhóc này coi như có lương tâm lắng nghe ông nói, nhất định hắn sẽ hiểu và làm theo mong muốn của ông. Ai ngờ hắn vẫn như vậy, vẫn cứ thích làm theo ý mình. Tức chết ông rồi.

" Con xin phép. "

Cửa thư phòng khép lại, ba Tiêu thở dài cầm khung ảnh trên bàn vuốt ve khuôn mặt cười tươi của Tiêu Chiến trong ảnh. Ông nhớ lại năm đó, Tiêu Chiến ba tuổi theo Vương Nhất Bác tập chạy xe, bé con không cẩn thận bị ngã sau đó về nhà liền ôm lấy ông làm nũng. Làm một người cha nghe con mình bị té ngã làm sao ông không xót cho được, nhưng dù vậy ông vẫn bày ra bộ mặt nghiêm túc, không những không an ủi bé mà còn răn dạy bé một phen. Tất nhiên là sau đó ông cũng dạy dỗ Vương Nhất Bác một trận, dám làm bé con của ông ngã.

[ Bác Quân Nhất Tiêu ] Ngàn năm.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ