chap 12 - về nhà với tôi

1.5K 128 1
                                    

Jungkook cũng đã nhìn thấy Taehyung, cậu ngạc nhiên, sao anh lại ở đây, anh có bị thương gì không, sao lại từ trong chỗ đám lửa đó đi ra.

Jungkook lo lắng, chạy đến chỗ Taehyung, anh còn gấp hơn cậu nhanh chóng đi đến chỗ Jungkook rồi kéo cậu ôm vào trong lòng, ôm chặt cậu, chỉ sợ một giây nữa thôi cậu sẽ biến mất.

Jungkook ngạc nhiên trước hành động sốt sắng của Taehyung, nhưng thấy sự bất an nơi anh cậu biết anh đang rất lo lắng, anh đến đây vì cậu sao?

Nghĩ lại thái độ lạnh nhạt của anh trước đây khi không muốn gặp cậu, khóe mắt Jungkook lại cay cay, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy xuống.

Taehyung thấy người trong lòng mình đang run rẩy, anh không đành lòng, cúi xuống tìm môi Jungkook, đôi môi cậu đã nhợt nhạt vì lạnh. Mới đầu là nụ hôn phớt qua, nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước, rồi sau đó không tách được nhau ra, nụ hôn sâu dần, thân nhiệt của hai người cũng được cọ sát mà nóng lên. Môi lưỡi tiếp xúc ma sát lẫn nhau, đầu lưỡi chạm vào ngọt ngào quấn lấy, rung động đến tận đáy lòng, Taehyung cắn mút đôi môi đã sưng lên của Jungkook, nhưng vẫn không nỡ tách ra, sau đó hôn lên những giọt nước mắt còn đọng lại trên má cậu, hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt cậu như muốn khắc ghi tất cả vào tận đáy lòng.

Jungkook vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Taehyung, cậu không ngờ cậu nhớ anh tới như vậy, nhớ, rất nhớ, đến khi gặp anh cảm giác ấy mới vỡ òa, được anh ôm chặt trong lòng, được anh hôn, một cảm giác hạnh phúc ập đến, khiến Jungkook không thể tiếp nhận được.

Taehyung cởi áo khoác của mình phủ lên người bảo bối, không để cậu bị gió rét quấn lấy. Jungkook muốn phản đối hành động này của anh, cậu cũng không muốn anh bị lạnh, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết đó, cậu đành để cho anh tùy ý. Tay cậu không rời khỏi tay anh, mười ngón tay đan và nhau, không để ý đến xung quanh, với hai người trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương.

"Về nhà với tôi!"

Vuốt lại mấy sợi tóc lơ phơ trước mặt Jungkook, Taehyung đưa tay nâng mặt cậu, để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Jungkook cảm thấy bối rối, nhưng cậu không muốn cự tuyệt Taehyung bất cứ điều gì. Hai người cùng lên xe trở về căn nhà trong thành phố của Taehyung, căn phòng lúc trước Jungkook bị thương đã ở đó.

Ngoài trời mưa phùn nhẹ đập vào từng ô cửa thủy tinh, cảm giác gợi cho người ta sự cô đơn, hưu quạnh. Nhưng bây giờ trong phòng có hai thân người đang ôm nhau, dùng độ ấm sưởi ấm cho nhau.

"Em đi tắm đi không bị cảm lạnh đó, em mới ốm dậy không được để bị ốm lại."

Jungkook hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn anh, chọn lại vị trí thoải mái trong lòng anh.

"Sao anh biết em bị ốm?"

Ánh mắt ngây ngô, chớp chớp, dáng vẻ trẻ con của Jungkook đến bây giờ vẫn vậy. Mỗi lần thắc mắc cái mỏ lại chu lên, đáng yêu hết cỡ, hai má hồng hồng do được Taehyung nhéo nhéo, xoa xoa. Tay anh vẫn nghịch tóc cậu, không để ý đến thắc mắc của cậu. Nhưng thấy ánh mắt thành khẩn muốn biết của bảo bối, Taehyung đành mở lời vàng ngọc.

taekookver 𐤀 | bánh kem và dâu tâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ