Chap 10

4.9K 222 66
                                    

#Nhớ

Summary: chỉ đơn giản là lâu ngày không gặp mặt nên Giyuu nhớ Shinobu

__________________

- Shinobu-sama, có chuyện này em không biết có nên nói với chị không.

Aoi đang loay hoay giúp cô trải tấm nệm ra, như chực nhớ đến chuyện gì đó, cô bé mở lời.

- Có chuyện gì sao?

Cô vừa thay xong bộ kimono, cả cơ thể như được giải toả khỏi sự mệt mỏi của hôm nay.

- Thật ra thì mấy bữa nay, ngày nào ngài Thủy trụ cũng đến tìm chị nhưng đều ra về tay trắng. Em cũng có bảo rằng chị đã đến chỗ Tamayo-sama nhưng vẻ mặt khó ở của ngài ấy vẫn không thay đổi tí nào cả.

- Anh ấy có nói lý do tìm chị không?

- Không có! Ngài ấy chỉ đến và hỏi chị có ở trang viên không, nếu em trả lời không thì ngài Thủy trụ tức khắc ra về, nhưng nếu em trả lời chị gần về thì ngài ấy sẽ ngồi đợi chị trước hiên phòng.

- Hôm nay chị về sớm nhưng sao không thấy anh ấy nhỉ?

- Khi nãy em vẫn còn thấy Tomioka-sama ngồi đợi mà, thôi thì để em đi tìm ngài ấy vậy.

Aoi mở cửa chạy ra ngoài, chẳng đợi Shinobu ngăn không cần tìm.

Cô bé chỉ vừa rời đi thì Giyuu đã xuất hiện, mở cửa phòng ra, tự nhiên như ở nhà. Anh để ý thấy mục tiêu liền tiến bước đến, đưa cô đang ngồi ôm trọn vào vòng tay rắn rỏi của anh, tham lam hít lấy mùi hương tỏ ra từ cô. Hiểu được hành động của anh, cô vỗ nhẹ vào lưng anh như thể an ủi.

- Anh đâu cần ngày nào cũng đến trang viên tìm tôi như thế.

Chỉ mới gần hai tuần chưa gặp cô ấy vậy mà anh cứ ngỡ như hàng ngàn ngày, giọng nói quen thuộc của cô đây mà. Giyuu siết chặt vòng tay đang ôm cô.

- Tôi nhớ cô! Rất nhớ!

- Anh thật trẻ con mà, tôi là đi nghiên cứu thuốc cùng cô Tamayo, chẳng đi đâu xa thì có làm gì mà nhớ chứ.

- Nói thế...Vậy cô không nhớ tôi sao?

Giyuu hôn lên chiếc cổ trắng mịn của cô, để lại một vệt đỏ trên nó, xong lại cứ tiếp tục kéo vạt áo kimono của cô xuống, tay thì tháo luôn cả dây Obi, làm cơ thể mảnh mai của cô thấp thoáng sau những mảnh vải của bộ kimono, lộ cả đôi gò bồng đào căng tròn, đầy đặn.

Shinobu khẽ đưa tay luồng vào mái tóc có phần hơi rối được buộc tạm của anh.

- Cô không nhớ tôi thật sao?

Đưa tay miết nhẹ môi cô, chẳng để cô trả lời mà đưa cô vào một nụ hôn triền miên không dứt. Cái vị ngọt này thật thân quen, anh thật sự rất nhớ nó, cả cô lẫn cơ thể cô, mọi thứ về cô anh đều nhớ, nhớ đến phát điên lên được.

- T-tôi n-nhớ!

Thật khó khăn trong tình trạng này mà muốn cô nói cho tròn vành rõ chữ. Đúng là cô có nhớ anh thật, đến cả lúc điều chế thuốc mệt mà ngủ quên tại phòng nghiên cứu, cô lại có thể nói mớ tên anh, làm cho tên Yushirou cứ được đà lại trêu cô.

[KnY/GiyuShino] BonfimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ