"Dậy thôi nào, tiểu heo lười~"
Cục bột trắng trẻo ngắn tũn đang nằm trong chăn bất mãn nghiêng đầu, rời xa nơi đang phát ra âm thanh, hai tay nhỏ xíu theo thói quen che lỗ tai lại, một cái chân củ cải trắng bóc thò ra ngoài chăn, lắc lư trước mắt người lớn hơn.
"Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, tiểu heo lười mau dậy thôi nào~"
Hai cái má bánh bao mềm mại của cục bột trên giường phình ra, môi chu chu như kháng nghị, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng níu giữ cái giường thân yêu.
Tiêu Chiến luôn bất lực với vẻ đáng yêu này của nhóc, nhưng mà hôm nay thì khác rồi---
"Bé cưng, nếu em còn không rời giường thì ca ca sẽ dùng tuyệt chiêu đó nha~"
Nhóc con trên giường vừa nghe thấy hai từ "tuyệt chiêu" đã vô thức rụt người vào trong chăn, chổng cái mông trắng nõn mềm mại vào mặt anh, có vẻ "tuyệt chiêu" này đã làm nhóc con hình thành phản xạ vô điều kiện mất rồi.
Bàn tay tà ác của người lớn hơn vồ lấy cục bột nhỏ trên giường, không chê mà hôn lên cái mông nho nhỏ trắng nõn mấy cái thật kêu. Má sữa phúng phính cũng rơi vào tay địch, bị ca ca đưa đến bên miệng gặm gặm mấy cái.
"Ôi trời, trắng trắng mềm mềm ở đâu mà ngon miệng thế này, thật muốn một ngụm nuốt luôn vào bụng quá đi mất! Nhiều thịt thế này, bổn yêu quái muốn ăn ngươi!"
Nhóc con trên giường đột nhiên mở bừng mắt, hai mắt to tròn rơm rớm nước mắt, trông thương ơi là thương.
"Yêu quái ngươi đừng ăn ta! Thịt của ta không ngon đâu! Huhuhu Chiến ca, yêu quái biến thành Chiến ca muốn ăn thịt Nhất Bảo của ca rồi này~"
Tiêu Chiến không nhịn được, phì một tiếng bật cười, lần nữa nhào đến ghì nhóc con trên giường, chơi trò thơm thơm đến mức trên mặt cục bột nhỏ đầy vết nước miếng lấp lánh.
"Tiểu heo lười của chúng ta cuối cùng cũng dậy rồi, vừa dậy còn khóc thành một bé mèo hoa thế này, lại đây ca ca thương thương cưng nào~"
Điềm Điềm lúc này mới biết ca ca trêu mình, nước mắt tí tách rơi xuống, lên án nhìn người lớn tuổi hơn đang cười sung sướng.
"Ca ca hư, dọa Nhất Bảo sợ. Hôm nay Nhất Bảo bị tổn thương rồi, không muốn đến nhà trẻ nữa đâu! "
Tiêu Chiến thấy nhóc con rơi nước mắt là lại đau lòng, biết rõ bạn nhỏ này nhất định là đang giả bộ để không muốn đến trường, nhưng mà lần này anh không thể nhượng bộ nữa, trẻ con cần phải tiếp xúc với môi trường phù hợp mới lớn lên khỏe mạnh được, nếu ngày nào cũng chỉ nhìn thấy mỗi một người là anh sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành của bạn nhỏ.
"Nhất Bảo ngoan nào, ca ca thương em nhất. Ngoan ngoãn rửa mặt ăn sáng rồi chúng ta đến trường được không? Ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống như em, em có thể chơi với các bạn ấy nha, có thấy vui không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
「ZSWW」「Hoàn」 Chiều hư
FanfictionAnh muốn chiều hư em Hư đến nỗi chẳng ai yêu nổi. 26/3/2020 - 26/4/2020