Vương Nhất Bác theo bản năng vung tay người phụ nữ kia ra.
"Tôi không có mẹ."
Bà ta há hốc miệng, không thể tin được cậu lại phủ nhận nhanh đến vậy, trong đôi mắt đẹp chảy xuống hai hàng lệ.
"Con nhìn mặt ta đi, có phải con và ta rất giống nhau không? Năm đó khi con vừa mới sinh ra, ai cũng nói đôi mắt của con là giống ta nhất."
Vương Nhất Bác không rõ cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì, chỉ cảm thấy mọi thứ như rối tung lên, trái tim đập từng nhịp nặng nề như muốn nghẹt thở.
Nhìn khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc kia đi, cậu không thể nào phủ nhận khuôn mặt ấy giống mình tới 8 phần, vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng thế thì đã sao?
"Trên thế giới này có biết bao nhiêu người giống nhau, một khuôn mặt thì có thể nói lên được điều gì chứ?"
Người phụ nữ kia lại vươn tay ra muốn nắm lấy tay cậu, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng rụt tay lại, giấu ở sau lưng.
"Tôi ghét đụng chạm với người lạ, đừng đụng vào tôi!"
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đã bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt hết cả, duy chỉ có đôi mắt là càng long lanh như hồ nước mùa thu. Người phụ nữ bi thương nhìn đứa con trai của mình, giọng nói run rẩy khiến người ta thương tiếc.
"Năm đó, là mẹ có lỗi với con. Mẹ không nên bỏ con một mình ở lại đó, nhưng mà mẹ cũng có nỗi khổ riêng, tất cả chỉ là bất đắc dĩ thôi, mẹ không muốn rời xa con...chỉ là...chỉ là..."
Quá khứ tăm tối như được rẽ lối len lỏi vào bên trong trí nhớ của cậu lần nữa, lạnh lẽo, run rẩy, nhỏ bé và bất lực đến cùng cực.
Vương Nhất Bác cảm thấy nửa đầu đau đớn từng cơn, cậu cố nén tiếng nức nở trong cổ họng, hơi thở phát ra khó nhọc như một ấu thú bị thương.
"Cút đi! Tôi không có mẹ! Tôi không cần có mẹ! Năm đó bà biến mất như thế nào thì bây giờ cũng dùng cách đó mà biến khỏi cuộc sống của tôi đi!"
Nói xong Vương Nhất Bác đã quay đầu chạy thục mạng, nước mắt bất giác ướt đẫm cả khuôn mặt, tay chân mềm nhũn như mất hết sức lực.
Nhưng cho dù mệt mỏi đến cỡ nào cậu cũng không dám dừng lại, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước, cho đến khi vấp ngã cả người đổ sập xuống mặt đất.
Khung cảnh xung quanh một mảnh xa lạ, bầu trời đang sáng trong bỗng phủ đầy âm u mù mịt, giống như Vương Nhất Bác vừa chạy băng qua một thế giới khác.
Cậu run rẩy ngồi bó gối dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay cố sức ôm lấy bản thân thật chặt. Một hai giọt mưa tí tách hạ xuống mặt đường nóng bỏng, hơi nóng bốc lên khiến không khí trở nên vặn vẹo, vô số âm thanh ầm ĩ lướt qua bên tai, dần dần chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp.
BẠN ĐANG ĐỌC
「ZSWW」「Hoàn」 Chiều hư
FanficAnh muốn chiều hư em Hư đến nỗi chẳng ai yêu nổi. 26/3/2020 - 26/4/2020