Vương Nhất Bác vừa mới 13 tuổi hoàn toàn không biết tình dục là gì, cậu được Tiêu Chiến bảo vệ quá tốt.
Suốt mười năm qua người duy nhất có tiếp xúc thân mật với cậu là Tiêu Chiến. Tất cả mọi thứ trong thế giới của cậu đều là anh dạy cho.
Hình ảnh kiều diễm hôm ấy cứ không ngừng lặp lại trong đầu cậu, khiến Vương Nhất Bác mỗi lần chạm mắt với Tiêu Chiến thì trái tim bất giác lại trở nên loạn nhịp, má sữa trắng nõn ửng hồng một cách khó hiểu, làm cho Tiêu Chiến không ít lần nghĩ rằng bạn nhỏ phát sốt.
Bàn tay của anh mang lại cho cậu chấn động quá lớn, khiến cho bây giờ mỗi lần Tiêu Chiến chạm vào cậu, cả người Vương Nhất Bác đều run lên, thân thể non nớt mẫn cảm đến không ngờ, cũng không biết là do đụng chạm quá mức thân mật, hay là do người làm ra hành động ấy là Tiêu Chiến.
Cậu bất giác chú ý đến từng hành động cử chỉ của anh, hình tượng anh trai ôn nhu trong lòng cậu dần dần biến chất. Lúc nhìn đôi mắt của anh cậu sẽ cảm thấy nó quá nóng bỏng, màu mắt nâu trầm ấy cũng quá đỗi quyến rũ, mỗi lần đuôi mắt anh khẽ cong lên là lại khiến cho cậu hồn xiêu phách lạc, nai con loạn nhịp.
Cả lúc Tiêu Chiến ôm cậu vào trong lòng dạy cậu học bài nữa. Anh để Vương Nhất Bác ngồi lên đùi mình, âm thanh trầm thấp ngay sát bên tai, hơi thở nóng hổi phả ra làm người nhỏ hơn mềm nhũn cả chân.
Ngồi cả một buổi thì nơi nào đó bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chọc chọc vào mông nhóc con khiến mặt cậu đỏ như muốn nhỏ ra máu. Lúc đó hơi thở của anh sẽ trở nên dồn dập hơn trước, nhiệt độ nóng rực bao vây lấy cậu, siết chặt người nhỏ hơn trong lồng ngực anh, môi mỏng tìm đến sau gáy của cậu khẽ mút, làm cho nhóc con giật mình suýt nhảy cẫng lên.
Làm sao đây, anh làm đầu óc cậu choáng váng quá. Nhưng mà Vương Nhất Bác không có cách nào cự tuyệt thân mật của anh. Thậm chí cậu còn muốn gần anh hơn nữa, thân thể non nớt đã quen với đụng chạm của người lớn hơn, chỉ cần anh vừa đến gần là tự động mềm oặt ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên kì lạ, nhưng cậu không biết được rốt cuộc là tại sao. Suy nghĩ vẩn vơ khiến Vương Nhất Bác đã một thời gian chểnh mảng luyện tập, cả lão sư và đàn anh đàn chị đều lo lắng cho cậu rất nhiều.
Buổi chiều hôm ấy cậu đến kí túc xá gọi mấy đàn anh lớp 9 đi tập nhảy. Mấy người bọn họ ở cùng một phòng, rất cưng chiều em út là cậu, nên cho dù Vương Nhất Bác sợ người lạ cũng nguyện ý mở lòng hơn.
Cậu đứng ngoài cửa gọi mấy tiếng cũng không thấy ai đáp lại, Vương Nhất Bác đành mở cửa phòng vào thẳng bên trong. Căn phòng này cậu vào không ít lần, nhưng cái mùi chua chua của tất thối ba ngày không giặt quả thực là chịu không nổi. Đó là lí do vì sao Vương Nhất Bác luôn đứng ngoài cửa gọi chứ hiếm khi bước chân vào trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
「ZSWW」「Hoàn」 Chiều hư
FanficAnh muốn chiều hư em Hư đến nỗi chẳng ai yêu nổi. 26/3/2020 - 26/4/2020