2. Home

5K 387 37
                                    

Ngày đầu tiên cục bột nhỏ đi học, Tiêu Chiến làm gì cũng không chú tâm, thân thể thì vẫn ở nhà nhưng linh hồn thì đã theo nhóc con đến tận nhà trẻ rồi.

Buổi sáng anh ngồi trong phòng tranh vẽ vời, kết quả là ý tưởng đâu không thấy, chỉ thấy toàn là dáng vẻ của bạn nhỏ nhà anh. Bộ dáng lúc nhóc nằm ngủ chảy nước miếng, lúc nhóc tức giận chổng cái mông nhỏ về phía anh, cả lúc cục bột nhỏ bị anh bắt nạt hai mắt rưng rưng đáng thương cực kì.

Một buổi sáng cứ thế trôi qua.

Bữa trưa Tiêu Chiến vẫn vào bếp nấu ăn như thường lệ, anh làm món sườn xào chua ngọt bạn nhỏ thích nhất, đến tận lúc bày lên bàn mới nhớ ra bé cưng đã đi nhà trẻ mất rồi.

Một bữa cơm ăn không có mùi vị gì, nhớ Điềm Điềm tới mức ruột gan cồn cào, chỉ muốn bay đến ngay bên cạnh nhóc, bắt người, mang về, giấu đi.

Hôm nay nhóc con chơi với bạn có vui không? Bữa trưa ở trường vừa miệng chứ? Có nhớ anh chút nào không hay đã vứt luôn cái ca ca này vào xó xỉnh nào rồi?

Tiêu Chiến một tay cầm điện thoại bấm số, tay còn lại vô lực níu kéo, rốt cuộc là chọn tình cảm hay là nghe theo lí trí đây?

Ba giây sau, điện thoại đổ chuông.

Tiêu Chiến, mày thật là thiếu nghị lực!

"Xin chào, tôi là phụ huynh của bé Vương Nhất Bác, tôi có thể nói chuyện với bé một chút chứ?"

Giáo viên ở đầu dây bên kia rất thông cảm với phụ huynh lần đầu đưa trẻ đến trường, không để anh đợi lâu đã chuyển máy cho bạn nhỏ Vương Nhất Bác.

Giọng sữa mềm nhũn lập tức vang lên.

"Ca ca, Nhất Bảo nhớ anh lắm~ Bao giờ ca mới đón Nhất Bảo về?"

Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình lập tức hồi máu sống lại, âm thanh ngọt ngào của nhóc con làm toàn thân anh tê dại, lâng lâng như muốn bay lên.

"Ca cũng nhớ Nhất Bảo lắm lắm. Nhất Bảo không ở nhà ngay cả cơm anh cũng không muốn ăn, muốn Nhất Bảo thơm thơm một cái mới chịu ăn cơm nè~"

Tiểu bằng hữu nghe thấy Chiến ca mình yêu nhất nói nhớ mình thì cười đến hai mắt híp lại thành hình trăng non, ngoan ngoãn chu môi hôn "chụt" một cái qua điện thoại, rất nghiêm túc mà dỗ dành ca ca nhà mình.

"Ca ca ngoan nha, ăn cơm thật ngon, ngủ một giấc là tới chiều rồi, Nhất Bảo sẽ về nhà với anh ngay."

Một lớn một nhỏ nhão nhão dính dính nói lời tâm tình cả tiếng đồng hồ, đến khi cô giáo nói là đã đến giờ nghỉ trưa, bạn nhỏ nên đi ngủ, Tiêu Chiến mới luyến tiếc cúp máy.

Bên đầu dây bên kia bạn nhỏ Nhất Bảo ngoan ngoãn trả lại điện thoại cho cô giáo, lại ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi đi đến vị trí của mình nằm xuống. Đến lúc nhóc con đã nhắm mắt ngủ thật say, miệng nhỏ vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

「ZSWW」「Hoàn」 Chiều hưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ