Chapter 5: Một bông hướng dương

1.8K 262 5
                                    

"Nghe máy, nghe máy, nghe máy, nghe máy đi mà!" Yeonjun nài nỉ vào điện thoại.

Taehyun, ở đầu bên kia, chậm rãi lên tiếng, "Anh có biết em đã nghe máy từ 30 giây trước rồi không, nên nãy giờ anh đang la hét vô nghĩa đấy."

"Taehyun giờ không phải lúc nói mấy chuyện này."

"Okay, thế là lúc nói chuyện gì đây?"

"Anh vừa ở cửa hàng hoa về, em biết đấy, để nói với Soobin như em đã dặn anh, và anh rời đi mà không mua bông hoa nào."

"Thì có vấn đề gì nữa đâu. Anh nói chuyện với cậu ấy và tiết kiệm được tiền. Hoàn hảo rồi!"

Yeonjun hít sâu một hơi. Taehyun đôi khi thật sự là quá chậm hiểu. "Không! Nó tệ lắm! Rất tệ luôn! Không nghe thấy anh nói à? Anh rời đi mà không mua gì cả! Nếu anh không mua gì, cậu ấy sẽ biết rằng anh không tới đó để mua hoa! Và nếu anh không tới để mua hoa..."

"Ai thèm quan tâm chứ trời!" Yeonjun nhảy dựng lên trước tông giọng chỉ trích của Taehyun. "Ai thèm quan tâm anh có tới đó vì cậu ta không? Anh sẽ biết thôi khi anh bắt đầu một mối quan hệ với cậu ta, cậu ta sẽ hiểu ra rằng anh thích cậu ta." 

Yeonjun ước rằng Taehyun đang ở đây để anh có thể đấm cậu một phát.

"Nhưng anh chưa sẵn sàng để cậu ấy phát hiện ra!"

"Gửi em một bức hình của cậu ta đi. Để em xem tất cả mấy cái rối ren này là vì gì."

"Đợi anh tí," Yeonjun bảo.


Yeonjun quay lại cửa hàng. Anh vẫn còn ở trên con phố bên ngoài cửa hàng, vì anh gọi cho Taehyun ngay khi rời đi. Anh ngó đầu qua cửa sổ và thấy Soobin vẫn đang giúp đỡ người khách đã cắt ngang hai người hồi nãy. Bà ấy trông có vẻ như là một phụ nữ lớn tuổi tốt bụng, nhưng Yeonjun không thể nào không ước bà sẽ không phá hỏng khung hình. Soobin đang chỉ vào những đóa hoa và nói chuyện với cả ngôn ngữ hình thể, trên môi cậu nở một nụ cười. 


Yeonjun có thể tự tin nói rằng Soobin thích công việc này; nhiều hơn hầu hết những người cùng độ tuổi tận hưởng những công việc làm thêm. Điều đó càng làm cậu đáng yêu hơn. Taehyun ho nhẹ bên đầu dây kia, và Yeonjun sực nhớ ra nhiệm vụ của mình. Anh nhanh tay chụp một bức hình và chạy ngay khỏi chỗ đó. Rồi anh gửi ngay sang cho Taehyun.

"Oh," Taehyun lên tiếng. "Giờ em hiểu tại sao anh lại ngu ngốc thế rồi. Cậu bạn này trông rất-"

"Đừng có tơ tưởng tới cậu ấy," Yeonjun cắt đứt ngang lời.

"Okay, em sẽ nghiêm nhường đứng sang bên và nhường cậu ấy cho anh. Dù sao cậu ấy cũng chẳng phải gu của em." Lại một lần nữa, mong muốn được đấm cho đứa em thân thiết một cái lại trỗi dậy khắp người Yeonjun. "Thế, anh định làm gì?"

"Anh sẽ mời cậu ấy đi hẹn hò." Yeonjun nói với giọng điệu chắc chắn. Sau đó anh rời đi với một tốc độ nhanh nhẹn vô cùng.

"Thế sao anh vẫn còn nói chuyện với em?"

"Vì anh quá sợ để làm chuyện đó ngay hôm nay." Yeonjun trình bày theo mỗi bước chân anh rời đi xa hơn khỏi cửa hàng và khỏi Soobin.

[SooJun][Trans] Mười hai bông hồng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ