Chapter 4: Thử nghiệm và giả thiết

2K 263 1
                                    

Những tuần tiếp theo thật sự là khó mà chịu nổi với Soobin. Không chỉ tới thường xuyên – thậm chí là nhiều hơn trước, giờ Yeonjun còn cố bắt chuyện với cậu nữa. Điều này quá là khổ sở luôn ấy. Đương nhiên, Soobin vẫn yêu từng giây phút anh tới. Rồi sau đó lại tự giận mình vì đã cảm thấy vui sướng.



Mới đầu, nó chỉ là vài câu trò chuyện ngắn vô hại. Yeonjun hỏi thăm cậu học ở đâu, học năm thứ mấy, cậu đang học về gì (trường đại học của địa phương, năm nhất, và chuyên ngành vẫn chưa quyết định, phần lớn sẽ tùy thuộc vào góc nhìn của bố mẹ cậu). Yeonjun cũng học chung trường, nhưng lớn hơn Soobin một năm và theo ngành kinh doanh với chuyên ngành quản trị. Nhưng sau đó, Yeonjun lại muốn biết nhiều hơn. 


Yeonjun hỏi nhiều ơi là nhiều, và Soobin tự hỏi liệu anh có chú ý rằng cậu không bao giờ hỏi ngược lại điều gì không. Không phải vì cậu không tò mò, mà vì cậu sợ rằng nếu cậu biết nhiều quá, cảm giác này – tình cảm này – sẽ không bao giờ chấm dứt. Cậu đã biết quá nhiều sẵn rồi, đã lún quá sâu rồi. Cậu ước mình có thể quên đi đôi mắt híp chặt của Yeonjun khi anh mỉm cười, nhưng vẫn mơ về nó mỗi đêm trong giấc ngủ. Cậu ghét cảm giác tuyệt vời khi có thể là người làm Yeonjun mỉm cười. 

Cậu. Soobin. Chứ không phải ai khác.


Nhưng mặc kệ tất cả ánh hào quang ấy, những khoảnh khắc như được thấm đẫm ánh mặt trời, mỗi khi Yeonjun thanh toán, Soobin đều ghi nhớ. Ghi nhớ rằng cậu sẽ mãi là người bán cho anh những bó hoa ấy, nhưng sẽ không bao giờ là người được nhận chúng.


Nhắc tới là tới thật, Yeonjun đi ngang qua cửa. Anh quan sát cửa hàng, nhận ra rằng nó vắng tanh, và rồi ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ trong góc. Bàn cho hai người. Soobin chưa bao giờ hiểu nổi sao lại có bàn ghế ở cửa hàng hoa, nhưng cũng chẳng giận dữ gì chuyện đó cho đến tận lúc này khi Yeonjun vẫy tay gọi cậu tới ngồi cùng.

"Họ chắc bắt em làm việc dữ lắm, lúc nào cũng thấy em ở đây," Yeonjun tiếp cận.

"Anh cũng thế."

"Yeah, anh, um có rất nhiều nhu cầu mua hoa." Soobin chú ý tới việc Yeonjun tự đùa nghịch bàn tay mình khi nói điều này. "Dù sao thì," Yeonjun thay đổi chủ đề rất nhanh, và cũng khiến Soobin chú ý luôn, "em có biết Harry Potter không?"

Soobin suýt nữa thì phát cáu. Đương nhiên cậu biết Harry Potter rồi, làm gì có ai không biết chứ? Cậu đã nói vậy với Yeonjun.


Yeonjun bắt đầu luyên thuyên, nhưng Soobin vẫn mải nghĩ tới sự thay đổi chóng mặt trong chủ đề nói chuyện. Yeonjun không thoải mái với cậu đến mức không muốn nói tới mối quan hệ giữa hai người ư? Soobin nên cảm thấy được giải tỏa; sau tất cả, biết rằng Yeonjun luôn dính chặt bên một người sẽ không thể nào trong tầm chịu đựng của cậu, Nhưng không thể tránh khỏi, cậu vẫn buồn rầu vô cùng, và ước rằng Yeonjun tin cậu với những thông tin ấy. Nó là một điều ước cực kỳ khó chịu, vì họ chẳng là gì ngoài những người lạ, nhưng cậu muốn biết tất cả về chàng trai đang ngồi trước mặt này, kể cả phần mà cậu không muốn nghe nhất.

[SooJun][Trans] Mười hai bông hồng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ