Chapter 12: Chiếc chăn

1.2K 187 4
                                    

Mọi thứ đã thay đổi. Theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Yeonjun cũng không hiểu vì sao. Nhưng anh không phàn nàn gì chuyện này cả.

Bằng cách nào đó, từ lúc họ đi trượt băng, mọi thứ với Soobin đã dễ dàng hơn hẳn. Cậu đón nhận Yeonjun hơn, không ngại ngùng tránh né hay rút tay lại mỗi khi nó 'không may' cọ vào tay Yeonjun nữa. Nếu anh biết chuyện thế này sẽ tới, có khi anh đã rủ Soobin đi trượt băng từ lâu rồi. Kể từ ngày ấy, hai người đã  dành tương đối nhiều thời gian bên nhau ở cửa hàng và rất nhiều nơi khác nữa. Họ ăn trưa, ăn tối rồi uống café với nhau. Yeonjun nhận ra là số tiền anh tiêu vào việc ăn uống vài tuần gần đây cũng nhiều ngang với số tiền anh mua hoa mấy tháng trước ở cửa hàng nữa kìa.








Nhưng hôm tay, anh sẽ không phải tiêu tiền nữa. Hôm nay Soobin sẽ ghé qua nhà anh. Và hôm nay cũng là ngày Yeonjun sẽ nói cho Soobin cảm xúc của anh. Anh đã giấu kín nó đủ lâu rồi. Đã đến lúc anh nên làm gì đó về mối quan hệ giữa anh và cậu. Đã đến lúc anh dừng việc tự độc lập trong mọi thứ.

Anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Anh đã gấp đi gấp lại chiếc chăn trên ghế bành bốn lần liền chỉ vì anh nghĩ trông nó sẽ hơi lộn nhộn khi Soobin nhìn vào. Anh đã thuê vài bộ phim yêu thích và còn nhờ Taehyun hỏi bộ phim mà Soobin yêu thích thông qua Beomgyu. Hai đứa nó trông có vẻ đã trở thành bạn rất thân thiết chỉ sau một thời gian ngắn.

Yeonjun đang đi lại trong phòng bếp, lựa chọn giữa quyết định làm bỏng ngô luôn hay để lát nữa thì nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Trong một giây phút nào đó, anh đã phát hoảng, đinh ninh rằng mọi thứ đều chưa đủ tốt, và Soobin sẽ không thích thứ gì hết. Nhưng rồi anh nhận ra mỗi giây anh hoảng loạn là thêm một giây Soobin phải chờ đợi anh, nên anh lao vội ra cửa trước như một tia chớp.





Ngay khi mở cửa ra, anh biết ngay lập tức là hôm nay khỏi có tỏ tình gì hết.





Một đôi mắt vừa sưng vừa đỏ ngay trước mặt anh, gò má Soobin vẫn còn bóng vệt nước đọng lại từ nước mắt.

"Soobin..."

"Em xin lỗi, em đã ở dưới nhà anh lúc bà ấy gọi em, và giờ em chỉ... Thôi để em đi vậy." Cậu quay người định rời đi.

"Không!" Yeonjun kêu lên, khiến cả hai người đều giật mình. "Ý anh là đừng, em nên ở lại. Nếu em muốn."

Soobin không lên tiếng, chỉ gật đầu, đi vào trong nhà và đóng cánh cửa phía sau lưng lại. Ngay khi làm xong, nước mắt lại bắt đầu kéo tới.

"Hey, hey, hey, sao thế? Anh có thể giúp gì không?"

Soobin trông như định nói gì, nhưng không thể phát ra thanh âm nào cả. Cậu mở miệng nhưng chỉ có thể ấp úng không rõ, điều này càng khiến cậu khóc dữ hơn.

"Soobin, Soobin, nhìn anh đi nào," Yeonjun dịu dàng đặt tay lên cánh tay Soobin. "Thở sâu vào, okay? Làm theo anh này." Yeonjun hít vào thở ra thật sâu ba lần, Soobin cũng cố hết sức để làm theo anh. "Ổn hơn chưa?" Soobin chỉ gật đầu.





"Đây, ngồi xuống đã." Yeonjun dẫn Soobin tới ghế bành và bọc kín cậu vào chiếc chăn mà anh vốn còn rất lo lắng chỉ vài phút trước. Yeonjun ngồi cạnh Soobin, đối mặt với cậu. "Em không cần nói gì hết, chỉ cần biết là anh sẽ luôn ở đây cạnh em."

[SooJun][Trans] Mười hai bông hồng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ