Soobin cũng không hiểu sao cậu lại ở đây, thắt dây giày trượt bên cạnh Yeonjun, Beomgyu và Taehyun. Thì, một cách máy móc mà nói, cậu biết lí do cậu ở đây – cậu đã đi tàu – nhưng chỉ là cậu không thể nào nhận thức được mọi chuyện trước đó.
Một ngày nọ cậu vẫn còn đang gặm nhắm về sự phân vân với Yeonjun, và ngày tiếp theo, hai người đã nói chuyện như chưa có chuyện gì từng xảy ra. Khi Yeonjun quay lại cửa hàng, Soobin nhận ra cậu rất nhớ anh. Cậu đã mất thời gian dằn vặt về Yeonjun, và nghĩ tới Yeonjun mà không nhận ra đó chính là nỗi nhớ.
Rồi khi chuông cửa vang lên, và Yeonjun bước qua cánh cửa, Soobin bất chợt không còn quan tâm đến thứ gì nữa. Cậu không quan liệu họ sẽ nói chuyện trong ngại ngùng về chuyện lần trước gặp nhau hay không, vì điều đó đồng nghĩa là họ sẽ nói chuyện với nhau. Soobin sau đó mới nhận ra rằng dù Yeonjun có luyên thuyên đủ thứ về các loại mụn trên mặt, cậu vẫn có thể tận hưởng từng lời anh phát ra.
May mắn là, Soobin lo lắng hơi thừa vì Yeonjun chẳng hề có ý nhắc lại lúc cậu đường đột rời đi. Không, lần này, anh rõ ràng là muốn nói về âm nhạc vì anh đi thẳng tới hệ thống loa của cửa hàng, cắm điện thoại của anh vào, và rút điện thoại của Soobin trả cho cậu. Trước khi Soobin có thể ngăn cản, Yeonjun đã bắt đầu mở một bài hát mới trên loa. Soobin không biết bài hát, nó rất khác so với gu nghe nhạc của cậu.
"LOVE của Kendrick Lamar."
Soobin rất để ý tới việc từ đầu tên Yeonjun nói với cậu trong nhiều ngày chính là LOVE.
Hôm đó, họ không nói gì nhiều, chỉ chuyền tay qua lại điện thoại của Yeonjun, thêm vào danh sách những bài hát yêu thích của cả hai. Chỉ một việc đơn giản như chia sẻ gu nhạc cũng dạy cậu thêm rất nhiều điều về Yeonjun.
Như chính bản thân anh, mỗi khi cậu nghĩ rằng cậu đã hiểu được gu nhạc của anh, thì anh lại đổi một loại khác hẳn. Như cách anh bật Pentatonix ngay sau một bản phối rất nặng của Travis Scott và SZA. Soobin yêu cái cách mà Yeonjun không thể ngừng nhún nhảy theo từng bài hát và cách anh hít sâu mỗi khi bài hát của anh được bật lên như thể không phải chính anh là người chọn chúng vài phút trước vậy.
Soobin tự hỏi có phải Yeonjun đã nhận ra gu âm nhạc của cậu hay không. Kiểu nhạc Soobin muốn là kiểu trong sáng, nhộn nhịp và tràn đầy màu sắc. Cậu thích chúng đơn giản là vì chúng vui, và vui vẻ thì có thể lây lan rộng ra được. Cậu biết rất nhiều người cho rằng kiểu nhạc này ngu ngốc, nhưng điều đó rất vô lý vì nó chẳng nói lên gì cả, mà cậu cũng chẳng quan tâm bởi vì Soobin tin rằng nghệ thuật đại chúng cũng giá trị y như những tác phẩm hàn lâm do các nghệ sĩ tạo ra. Dường như Yeonjun cũng đồng ý. Hoặc ít ra, che giấu sự khinh thường rất tốt sau khi Soobin trải dài những bản nhạc của Bebe Rexha, Taylor Swift hay Carly Rae Jepsen.
Thậm chí cậu còn bắt gặp cảnh Yeonjun cười khúc khích khi nghe một đoạn nhỏ trong một bài hát ngốc nghếch. Thật vui vì được thấy Yeonjun tận hưởng – hoặc ít nhất không ghét – một thứ gì đó mà Soobin rất thích.
Từ nhiều nhất hai người nói với nhau suốt cả ngày là 'Đúng vậy' và rồi khi Yeonjun chuẩn bị rời đi. "Hey, thì chuyện là anh và Taehyun sẽ đi trượt băng vào thứ Bảy. Anh định hỏi là em có muốn đi cùng không..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooJun][Trans] Mười hai bông hồng
FanficTXT Choi Soobin/ TXT Choi Yeonjun Soobin làm việc trong một cửa hàng hoa và Yeonjun mua rất nhiều hoa để được nhìn thấy cậu, nhưng Soobin lại nghĩ Yeonjun mua hoa là để dành tặng cho một người khác.