“Có được Úy Trì gia tứ tiểu thư”, như thế thì tốt, đã trọn vẹn rồi……
Địch Tú nghĩ như thế, ánh mắt dần lạnh lùng, tay vỗ lưng của nàng cũng ngừng lại. Rối rắm làm gì, thẳng thắn thành khẩn mà làm gì, chờ mọi việc đều kết thúc, chờ nàng trở thành người của hắn, không phải rất tốt sao?
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt buông lỏng tay, ngồi thẳng người. Hốc mắt của nàng ửng đỏ, nhưng cuối cùng không có rơi lệ. Nàng mở miệng, nói: “Thật đói……” Nàng chỉ vào đồ ăn ở bên cạnh, nói, “Ta có thể ăn sao?”
Địch Tú nhìn nàng, không tự chủ được bật cười, bất đắc dĩ gật đầu.
Úy Trì Minh Nguyệt cầm lấy bát đũa, cũng không quản rau xanh, đem thức ăn nhét vào miệng, làm như phát tiết. Chỉ chốc lát sau, má đã phình to. Nàng cau mày, căm giận nhấm nuốt, mới nuốt xuống một ít, liền tiếp tục nhét.
Địch Tú thấy nàng như thế, vừa buồn cười vừa lo lắng. Hắn đứng dậy, múc một chén canh, cầm ở trong tay, vừa làm lạnh, vừa nhìn nàng, sợ nàng có thể bị nghẹn.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, đến bên cạnh hắn, cũng không buông bát đũa, chỉ cúi đầu cắn bát canh trong tay hắn, cố sức uống một ngụm.
Địch Tú hiểu rõ, múc một muỗng canh, đút nàng uống.
Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới giãn mày, nàng uống mấy ngụm, nuốt thức ăn trong miệng, tiện thể hào hùng vạn trượng nói: “Hừ! Không cho ta gả, ta càng muốn gả! Cùng lắm thì bỏ trốn!” Nàng dứt lời, tiếp tục ăn như hổ đói.
Địch Tú bị nàng dọa, sững sờ bưng bát canh, hồi lâu không phản ứng. Đợi hắn hoàn hồn, không khỏi bật cười.
Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, nói không rõ ràng: “Cười cái gì…… Ta nói sự thật!”
Địch Tú cười, cũng không nói nhiều, múc canh, tiếp tục đút nàng.
Không biết vì sao, đau đớn sốt ruột trong lòng, dần dần tan đi, lại càng phiền muộn. Cho dù bị giẫm lên bao nhiêu lần, bị làm nhục bao nhiêu lần, lại quyết tâm bao nhiêu lần, vẫn bất lực như trước. Lừa gạt lợi dụng, trả thù làm nhục…… Hoài ý niệm ti tiện như vậy trong đầu mình, khi nàng thật sự ở trước mặt, ngoại trừ cười, cái gì cũng không làm được……
Đúng vậy…… Như thế thì tốt rồi, đã trọn vẹn rồi……
……
Sau mấy ngày, bên trong Nam Lăng vương phủ, tất cả mọi người phát hiện một không khí âm trầm lạnh lùng. Quận chúa cùng Úy Trì Minh Nguyệt hình như có ngăn cách, hai người gặp mặt, đều lạnh nhạt thăm hỏi, không tiếp tục nói về hắn. Chuyện thành thân, không người nào dám đề cập, cũng gác lại. Trong khoảng thời gian ngắn, suy đoán xôn xao.
Thẳng đến mười bảy tháng ba, khi đến sinh nhật Úy Trì Minh Nguyệt, không khí xấu hổ ngưng trọng như vậy mới thoáng dịu đi. Công hầu quan viên cùng Nam Lăng vương phủ có giao hảo đã sớm đưa hạ lễ tới, trong vương phủ một mảnh hân hoan bận rộn.
Địch Tú đương nhiên là không có việc để làm, thêm việc thương thế đã tốt hơn, liền ở trong phòng ngồi xuống điều tức. Cơm trưa qua đi, Mai Tử Thất cũng không có việc gì làm tìm đến hắn để chơi cờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thủy Tú Sơn Minh
ActionNgôn tình Mình thấy truyện hay nên up lại để đọc nên đọc chung đi ạ, đăng chưa xin phép bạn edit