chương 11

15 0 0
                                    

Hay là, hắn…… hắn đang giận nàng?

Úy Trì Minh Nguyệt ôm chăn lông cùng lò sưởi tay, lẳng lặng nhìn hắn. Nàng nghĩ ngợi, mở miệng gọi một tiếng tên hắn: “Địch Tú.”

Hắn vẫn nhìn một bên, không thèm để ý tới.

Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới xác định, hắn tuyệt đối là đang giận. Chẳng lẽ, là vì chuyện đêm qua?

Nghĩ đến đêm qua, nàng lập tức đỏ mặt. Nàng vội vàng cúi đầu, sợ hắn thấy. Nàng ôm các thứ, tinh tế suy nghĩ. Đêm qua, nàng nghe theo biện pháp loạn thất bát tao của Mai Tử Thất, nói một đống lời lừa gạt hắn. Hắn thật sự tin, cho nên sau lại nghe được nàng nói những lời đó không phải sự thật, cho nên tức giận?

Nàng không khỏi cảm thấy áy náy, vừa định mở miệng giải thích, lại nhịn xuống. Tuy nói trước đây là nàng sai, nhưng mà, sau đó nàng cũng bị hắn khinh bạc vậy. Nàng một nữ hài tử còn chưa ghi hận, hắn giận dỗi cái gì chứ. Hơn nữa, hắn ba lần bốn lượt đắc tội nàng, nàng cũng không tính toán hiềm khích lúc trước, nay, còn muốn nàng cúi đầu nhận lỗi với hắn sao?

Nàng nghĩ đến đây, trong lòng bất mãn, dứt khoát cũng nghiêng đầu, không để ý tới hắn.

Bên trong xe ngựa, chỉ còn không khí trầm mặc.

Ngoài xe ngựa mọi người đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy phân phó khởi hành, đều nghi hoặc khó hiểu. Mai Tử Thất vẻ mặt hiểu rõ. Hắn cười lắc lắc đầu, xoay người lên ngựa, phân phó mọi người lên đường.

Cửa sau Nam uyển, chạy thẳng ra ngoài trang. Người hầu sáng sớm liền đi thông báo việc trở về cho Úy Trì sơn trang, người trong sơn trang cũng không ngăn trở, không nói hai lời, tùy ý bọn họ ra đi.

Mai Tử Thất đi ra sơn trang, ghìm ngựa quay đầu, nhìn thoáng qua. Hắn cười cười, lại cao giọng nói với mọi người: “Hôm nay có tuyết, lần này đi Nam Lăng vương phủ đường xá gian nguy. Mọi người đều phải chuẫn bị tinh thần, cẩn thận phòng bị, không được lơi lỏng!”

Mọi người tuân lệnh, cùng dạ một tiếng, đại đội xa mã chậm rãi đi về phía Nam.

……

Thấm thoát, mọi người đã đi hơn một canh giờ, tính nhẫn nại của Úy Trì Minh Nguyệt cũng mất hết. Trong lòng nàng nóng nảy, thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía Địch Tú.

Địch Tú nhắm mắt, nghiêng người dựa vào thùng xe, tựa hồ đã ngủ.

Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn càng sâu, nàng nhíu chặt mày, đến gần bên hắn, đang muốn lay tỉnh hắn. Nhưng thấy hắn ngủ vẻ mặt an tường yên ổn, trong lúc nhất thời, lại không hạ thủ được. Không biết vì sao, nàng không thể tức giận được, bất mãn mới vừa rồi cũng tiêu hơn phân nửa. Nàng cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nàng nhìn nhìn chăn lông cùng lò sưởi tay ôm trong lòng, lúc này mới nhớ tới công dụng của mấy thứ này. Nàng mỉm cười, đắp chăn lông lên người hắn, lại đem lò sưởi tay để trên đầu gối hắn. Nàng nghĩ nghĩ, lại kéo tay hắn, đặt lên lò sưởi tay cho ấm.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên rút tay về.

Úy Trì Minh Nguyệt cả kinh, ngước mắt đã thấy hắn tỉnh lại rồi. Hắn tránh ánh mắt nàng, vẫn không thèm để ý tới nàng.

Thủy Tú Sơn MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ