- Ai đó?
- Lên tiếng đi chứ. AI?????
Tiếng bước chân vẫn vang bên tai đều đều nhưng người thì vẫn không lên tiếng. Ả sợ hãi lùi càng sâu vào tường.
Đèn được bật lên. Linh Kiều đối với ánh sáng có chút không quen mắt cứ chớp chớp một hồi mới mở lên được.
Người phía trước che mặt nhưng điều ả quan tân là thứ màu trắng trên tay người kia.- Có muốn không.
Anh cầm túi nhỏ lắc lắc.
- Có có.
Tiếng nói nghe có chút quen nhưng ả chẳng quan tâm, bò gấp về phía trước với tay giật lấy thứ kia. Anh quăng xuống đất để ả tự giải quyết cơn nghiện.
Sau một lúc thì Linh Kiều cũng nằm rạp dưới đất mà phê thuốc, trong đầu nổi lên những hình ảnh khiến ả cười điên dại. Anh gỡ che mặt đi. Ả ta trợn trắng mắt, tay thì bịt miệng tay thì chỉ về phía Tiêu Chiến.
- MA... MA! CÓ MAAA!!!
- Phải, tôi là ma đến tìm cô để trả thù đấy.
Tiêu Chiến hả hê nhìn ả ôm đầu bấn loạn trên mặt đất. Nhà cũng chẳng còn ai, hai tên canh cửa cũng sớm bị xử lí. Không để mất thời gian, anh đặt trước mặt ả một con dao sắt bén. Nói một câu rồi bỏ đi.
- Nếu không nhìn được thì sẽ không thấy ma nữa có phải không.
Ả ngồi nhìn con dao miệng lẩm bẩm.
- Phải, chỉ cần không nhìn được là sẽ không thấy nữa hahaahahaha
Cầm con dao trên tay cười lớn, một phát đâm thẳng vào mắt phải, vì cơn mê của thuốc nên ả cũng chẳng quan tâm mình đang đau đớn rồi lại đâm vào bên mắt còn lại. Gương mặt lúc này lấm lem máu trông rất kinh dị. Nằm vật vả dưới sàn nhà khoảng mười lăm phút sau. Miệng tự dưng trào bọt mép, cơ thể giật giật vài cái rồi tắt thở. Tiêu Chiến từ trước đã trộn vào thứ kia một ít thuốc độc. Xem như trả được một thù.
Nhất Bác hôm nay xem như khỏe hẳn. Cậu khó hiểu ngồi trên xe nhìn anh, có hỏi mấy cũng chỉ nói đến nơi rồi biết. Trình Ngạn My và Tô Diệp Hy cũng muốn mua vui mà đi theo bọn họ.
Đến bên sườn núi, Nhất Bác đảo mắt một vòng thì cảm thấy có chút quen thuộc. Nơi mà cậu luôn cảm thấy ám ảnh nhất mặc dù anh vẫn bình an bên cạnh.
Bước khỏi xe, ánh mắt cậu chỉ còn nỗi căm thù đối với con người trước mặt. Hắn đã gây ra bao nhiêu phiền phức, làm gia đình cậu gặp khó khăn trong một thời gian, hận nhất chính là chút nữa đã đem anh biến mất khỏi cuộc đời cậu mãi mãi. Nỗi giận bộc phát, Vương Nhất Bác nắm lấy cổ áo hắn nhắm vào mặt là đấm liên tục đến khi máu me bê bết, tặng thêm cho vài cú đạp, gãy cũng không dưới ba khúc xương sườn.
- Tha...tha cho tôi.
Cực khổ lắm mới thốt ra những lời như vậy, chỉ nhận lại được những ánh mắt sắc lạnh về bản thân.
Trình Ngạn My khinh bỉ nhìn hắn.
- Làm ra biết bao nhiêu loại chuyện bây giờ nói tha là tha, cậu tưởng chúng tôi nhẹ dạ lắm à.
![](https://img.wattpad.com/cover/199414875-288-k493908.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Chiến Ca! Đệ Đệ Yêu Anh.
FanfictionChính: Bác×Chiến. Phụ: Hiên×Dương Thừa×Tinh