16

3.6K 281 6
                                    

Tối.

Tiêu Chiến vì khóc nhiều nên mắt sưng cả lên. Anh đang ngồi xếp bằng trên mặt bàn ở phòng ăn, đợi Nhất Bác nấu cháo.

- Xong rồi này, mau ăn khi còn nóng.

- Cám ơn em.

Cậu mĩm cười lấy tay bẹo má anh. Nhìn cứ như chăm trẻ con vậy.

- Anh.

- Gì cơ?

- Anh có định gặp dì Tô?

Động tác của Tiêu Chiến chợt khựng lại, sau đó tiếp tục ăn, không trả lời cậu.

- Trong chuyện này chắc hẳn có khuất mắt. Em nghĩ anh nên nói chuyện lại với dì đi.

- . . .

- A Bác nói đúng đó.

Ngạn My từ ngoài đi vào. Lấy tay xoa đầu anh.

- Lúc sáng, chị Tô đã kể lại với ta chuyện của năm đó....- Cô dừng lại nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến rồi tiếp tục nói.- Lúc ba con qua đời, để lại một khoảng nợ làm ăn rất lớn. Mẹ con tìm mọi cách để gia hạn, chi trả. Nhưng năm con 9 tuổi, người ta xiết nợ quá nên đường cùng Diệp Hy phải bỏ con lại nơi đó. Cô ấy sợ con sẽ gặp nguy hiểm. Ngày đó, mẹ con đã dõi theo chúng ta đến tận cửa nhà, quan sát cả tuần mới âm thầm yên tâm mà giao cho ta nuôi dưỡng con.

Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn ứ. Còn Tiêu Chiến nước mắt đang trực chờ rơi xuống. Mẹ anh đã chịu khổ như vậy, anh còn trách bà.

Tiêu Chiến ngồi gục đầu vào gối khóc nức nở.

- Con... Xin lỗi mẹ.

Ngạn My nhịn không nổi ôm cậu vào lòng. Nhất Bác bên cạnh cảm thấy thật thê lương. Cậu dang rộng vòng tay ôm cả hai người.

Minh Hàn cũng từ lúc nào bước đến âm thầm đặt tay lên vai Tiêu Chiến.

Họp cảnh này thật hiếm hoi. Tiêu Chiến được bao bọc ở giữa vô cùng cảm động, anh khóc lớn hơn, nhưng không phải khóc vì đau khổ mà là khóc vì hạnh phúc.

T.T T.T T.T T.T T.T T.T T.T

- Tiểu Chiến, sáng nay mẹ đã hẹn giúp con gặp Diệp Hy rồi đấy. 10h. Địa chỉ trong giấy này.

- Cám ơn My tỷ.- Anh nhận lấy tờ giấy.

- Có cần em đi cùng không?

Anh lắc đầu.

- Không cần đâu. Không phải hôm nay em có tiết học bù sao? Giờ này còn ở đây.

- Cái gì? Tiểu quỷ định trốn học à. - cô lấy tay tán một cái vào đầu cậu.

- A. Con có bảo sẽ trốn học sao. Đau chết đi được. - cậu tức giận ôm đầu đi ra cửa. Trước khi ly khai còn tiện thể ăn đậu hủ của người đang ngồi ngơ ngác trên sofa.

Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt. Có mẹ ở đây mà lại.....

10h.

Tiêu Chiến bước vào quán cà phê. Chả hiểu sao lại hồi hộp thế này. Đưa mắt nhìn xung quanh, ở bên góc cuối anh chỉ thấy tấm lưng gầy nhưng anh chắc đó là mẹ mình.

[Bác Chiến] Chiến Ca! Đệ Đệ Yêu Anh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ