Chính anh ấy đã gửi những cái này cho tôi à? Haizz, tôi không biết phải đối mặt với Jimin như nào đây, lúc đầu tôi cảm giác như niềm tin và hy vọng về tương lai của tôi bị tan vỡ hoàn toàn, nhưng sau cùng suy nghĩ lại thì tôi nhận ra anh ấy cũng chẳng hề muốn nói dối tôi về chuyện đó, Nhưng chuyện đó cũng sẽ không có gì nếu tôi nghe anh giải thích và chúng tôi cùng nhau đi tiếp đoạn đường.Irene há hốc mồm, ánh mắt của cô ấy đúng kiểu ngưỡng mộ và ghen tị :" Cô Seulgi, hóa ra giám đốc lại là người đàn ông lãng mạn với như vậy, quá sức lãng mạn, vậy mà từ trước tới nay chị luôn nghĩ giám đốc chính là người lạnh lùng băng giá lắm chứ!"
" Em cũng không biết nói sao, tôi thì anh ta muốn làm gì thì làm." Tôi thở dài thườn thượt, cất bước đi từ từ vào trong.
Irene vỗ vỗ vai tôi :" Thì cô cũng phải nghe anh ấy giải thích chứ, đừng giận quá mất khôn, cái ông Seokjin mà được nữa như người ta thì chị đây cũng đỡ có tấm thân này, quen nhau từ ấy tháng mà chưa thấy tin tức gì, cũng già cùng nhau hết rồi."
" Hưmmm, chị đừng nói thế chứ, em thấy mỗi người ai ai cũng thuận lợi trong con đường tình cảm, ai cũng nồng nàn cả chỉ có riêng em..."
" Riêng em thì sao chứ? Em Thực ra cũng tốt hơn tụi chị nhiều, đừng có nói sàm nữa Seulgi à." Irene liếc mắt, chị ấy thật lãnh đạm.
Tôi luôn ao ước một tình yêu vĩnh cửu, tôi cũng có mơ ước về tương lai sau này, nhưng hiện tại thì tôi suy nghĩ dù ngày mai có ra sao, thì chính những bức ảnh này đã chứng minh là chúng ta đã có được ngày hôm nay, và tôi sẽ luôn luôn nhớ điều đó.
Buổi chiều ngày hôm đó, Jimin đợi tôi thật. Anh đợi ở gần cửa phòng làm việc của tôi, Jimin dường như muốn ngủ gục trên ghế sofa, nhìn bộ dạng của anh ấy đúng là rất mệt mỏi vì hành tá công việc và chuyện gia đình anh ấy nữa, bộ quần áo đơn giản là quần jean áo phông thôi.
Tôi đi nhè nhẹ lại, lấy tay cốc vào đầu anh một cái rõ đau, dù không muốn nhưng tôi rất tức giận chuyện hôm đó :" Này, giờ này mà ngủ à?"
Anh ấy giật mình như đang tỉnh mộng trong giấc mơ, anh ấy vẫn nở nụ cười thật tươi nhìn tôi triều mến, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi đi xuống dưới tầng lấy xe.
" Em thấy món quà anh gửi chưa? Sáng tạo không?"
" Rất tiếc, em không thích gai của hoa hồng, mỗi lần đâm chúng lại rất là đau đớn đó anh biết không?"
Tôi nhấn mạnh chữ gai của hoa hồng, có lẽ tôi đang ám chỉ Sana, không biết cô ta giờ này ra sao nữa, có định làm gì tôi không đây?
Jimin chỉ nhìn tôi vài giây rồi không nói gì cả. Xe của chúng tôi lăn bánh trên con đường dài đằng đẵng, buổi chiều hoàng hôn ở Seoul vẫn bao phủ thành phố tráng lệ một cách êm đềm nhất có thể, tôi vẫn nhìn ra phía xa xa của nhà thờ lớn nhất ở đây, nhìn cây thánh giá cao to, và tượng Đức mẹ Maria lớn và cáo vút, tôi chỉ muốn cùng người mình yêu thương vào nơi đó đám cưới, vào nơi đó cầu nguyện về những điều lành, hi vọng nó sẽ đến, cầu cho hạnh phúc mãn nhãn, đoàn viên.
![](https://img.wattpad.com/cover/219956595-288-k375472.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
seulmin • one day
FanfictionKhông thể tin được là anh bạn hàng xóm lúc nhỏ của tôi lại trở thành sếp tôi bây giờ!! Yah, Park Jimin! Anh đứng lại đó cho tôi! Còn mèo khó ưa luôn trêu ghẹo tôi đủ cách, tôi ghét ơi là ghét.