Trong núi Đại Phạm, ngoài mộ tổ mấy đời của dân trấn Phật Cước ra, còn có một ngôi Thiên nữ từ.
Người được thờ cúng bên trong không phải là Phật Tổ, cũng không phải là Quan Âm, mà là một vị Vũ Thiên Nữ.
Một đường lên núi, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ không có gì xảy ra. Nhưng khi sắp lên tới rồi từ xa đã nghe thấy tiếng la hét vang vọng cả đất trời, lại đi thêm chút nữa, tất cả bọn họ đều ngẩn người, bọn họ đều nghe được tiếng sáo, liết mắt nhìn nhau liền hiểu ý. Sẽ không ai có thể nhận ra giai điệu này, nhưng Lam Vong Cơ lại khác, y biết rõ đó là giai điệu mà mình đã hát cho Ngụy Anh nghe trong động Huyền Vũ, tuyệt đối sẽ không sai.
''Kim Lăng! Sao các ngươi lại ở đây!''.
''Cữu cữu....''
Giang Trừng liếc nhìn Kim Lăng lại nhìn tới đám môn sinh đang ngả trái ngả phải đầy đất, lạnh lùng mắng:"Rốt cuộc là thứ gì biến các ngươi thành bộ dạng này, đã đẹp mặt chưa. Còn không mau đứng lên cho ta''.
Một tên môn sinh do người của Vân Mộng Giang Thị cải trang thành để tùy thời có thể hổ trợ Kim Lăng, đang mở mắt trừng trừng hướng Giang Trừng nói:''Tông chủ là.....là Ôn Ninh''
''Ngươi nói cái gì''. Kim Quang Dao có chút ngạc nhiên hỏi lại môn sinh kia.Không phải trước đây phụ thân của mình Kim Quang Thiện đã đem Ôn Ninh nghiền xương thành tro rồi sao, sao bây giờ lại còn có thể xuất hiện ở đây?
Gã ta chỉ tay vào người đang chết đứng kia nói:''Đúng vậy là hắn, là hắn đã gọi Ôn Ninh, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy''
''Phải, phải, chính là hắn''. Một số tu sĩ có mặt ở đó cũng nhao nhao phụ họa.
Tất cả bọn họ đều đờ người, vậy cũng có nghĩa là suy đoán của họ hoàn toàn đúng. Chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện mới có thể triệu được Quỹ tướng quân Ôn Ninh.
Bọn họ đều đưa mắt nhìn người kia, tuy trên mặt hắn ta có đeo một cái mặt nạ nhưng vẫn có thể nhận thấy được dưới cái mặt nạ đó là một gương mặt có ngủ quan tinh tế, thập phần quen thuộc, nhìn sâu vào đôi mắt đó bọn họ đều có thể nhận ra, người đó chính là Ngụy Anh, là Ngụy Anh của họ, người mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi suốt 13 năm qua, làm sao lại nhìn lầm cho được.
Trong phút chốc cảm giác vui mừng, không thể tin được ập tới, Giang Trừng nói:''Tốt lắm cuối cùng ngươi cũng đã trở về''.
''Cái gì mà trở về với không trở về. Các ngươi nói gì ta nghe không hiểu''
Ngụy Vô Tiện biết là bọn họ đã nhận ra mình rồi. Nhưng hắn cũng đâu thể nào thừa nhận được, đâu thể nào mới sống lại đã tiếp tục để người ta tùy tiện chém giết như trước kia. Trên đời này người biết thổi sáo cũng đâu phải chỉ có một mình hắn.
''Tư Truy, ngươi cùng những người khác xuống núi trước''.
''Vâng! Hàm Quang Quân''.Không riêng gì Lam Tư Truy, ở đó còn có một đám tu sĩ và môn sinh của các gia tộc khác đều không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể ôm nghi hoặc mà một đường đi thẳng xuống núi.
BẠN ĐANG ĐỌC
《ĐN MA ĐẠO TỔ SƯ 》All Tiện
Hayran KurguNguyên tác:Mạc Hương Đồng Khứu Thể loại:Đam mỹ, nhất thụ đa công, ngọt, sủng...... "Cút.....các ngươi cút xa ta ra nếu còn bước tới đừng trách ta" . . . . . 13 năm sống trong dằn vặt đau khổ khi tận mắt chứng kiến cái chết của Ngụy Vô Tiện. Bọn họ...