~~~~~~~
- Tiểu cẩu, ăn ít bim bim thôi tí khát nước bây giờ? - Tiêu Chiến giựt gói bim bim trên tay Vương Nhất Bác, lắc đầu ngao ngán. Đây đã là gói thứ tư trong ngày rồi.
Tiêu Chiến thật sự không hiểu nổi, ở trên phim trường lạnh lùng thế nào thì khi về nhà lại trẻ con, nghịch ngợm tới đó. Trong phim là do cái mặt phật tổ lạnh toát của cậu nên mới được đóng vai Lam Trạm. Thực chất ngoài đời cậu nhỏ hơn anh những 6 tuổi, tính cách cũng trẻ con hơn nhiều.
- Khát thì em uống nước, gói đó ngon lắm cho em đi mà... - Cậu chồm người giằng lấy gói bim bim, sau đó cười hì hì tít cả mắt với người kia. Tiêu Chiến anh tính cách vốn hiền lành, thôi đành bỏ qua vậy.
- Hết gói này thôi đó, ăn xong cũng không được uống coca, lấy nước lọc uống nghe chưa - Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, xoa xoa đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ thôi.
Nhất Bác gật đầu lấy lệ, hoàn toàn chẳng để vào tai những lời vừa xong. Cậu cứ thế, ăn, ăn và ăn, cho tới khi anh lên phòng ngủ, rồi lại tới lúc anh lục đục thức dậy.
- Vương Nhất Bác!
Anh xuống nhà, đập vào mắt là một bàn đầy vỏ bim bim, kẹo mút, lon coca, vỏ kem và một đống đồ ăn vặt khác.
- Dạ?... Anh... hì hì - Cậu quay ra thấy anh, hiểu chuyện liền cười trừ một cái, chắc là anh cũng sẽ bỏ qua thôi đúng không?...
- Cái gì kia? - Trầm trầm giọng hỏi cậu, anh thực sự đang cố kiềm chế cơn giận lại. Anh không muốn đánh cậu khi mọi thứ chưa rõ ràng.
- Thì... bánh kẹo...
- Giỏi ha? Đứng! - Cuối cùng vẫn là quát to một câu, Vương Nhất Bác cậu sợ hãi đứng dậy. Bình thường anh hiền thật đấy, nhưng Tiêu Chiến tức giận lên thì quả thực là không gì đáng sợ bằng.
- Em đi vứt liền...
- Anh nói đi ra góc đứng! - Lớn tiếng dọa cậu sợ co rúm người, Nhất Bác mếu máo vội vã đi lại góc khoanh tay, không nhịn được khẽ nấc lên:
- Anh.. hức...
- Nín! Đã làm gì chưa mà khóc? Lần trước ăn đòn vẫn chưa chừa đúng không? - Tiêu Chiến tay lăm lăm cây roi nhịp lên mông cậu. Cầm cái này riết quen tay luôn rồi.
- Hức không có... anh tha... - Cậu quệt nước mắt xin xỏ. Tiêu Chiến ơi anh mau hiền lại đi mà.
Chát...