Chú thích: * Tên gọi: Nguỵ Anh = Nguỵ Vô Tiện = Di Lăng Lão Tổ Hàm Quang Quân = Lam Trạm = Lam Vong Cơ * Nội dung: tớ chỉ giải thích ngắn gọn thôi nhé vì chi tiết thì mất nhiều thời gian lắm ạ. 16 năm trước vì biến cố mà tình huynh đệ giữa Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng rạn nứt. Sau đó 16 năm nay Nguỵ Vô Tiện sống lại tuy nhiên dưới thân xác của người khác -> Giang Trừng đánh vì muốn Nguỵ Vô Tiện nói ra sự thật. Ở câu cuối tớ có nhắc đến "cầu độc mộc" đây là một ý trong phim. Lúc trước Lam Trạm không cùng đi chung con đường với Nguỵ Anh -> hiện tại Vong Cơ muốn thay đổi đó chính là đi trên "cầu độc mộc"
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Nguỵ Anh ngửa đầu ra phía sau, y liếc mắt nhìn người huynh đệ của mình - Giang Trừng. Có lẽ một trận bão tố sắp sửa ập đến. Hướng mắt xuống dưới, tình cảnh này quả thực rất khó đối diện.
- Nguỵ Vô Tiện... - Siết chặt Tử Điện đang cầm trong tay, hai hàm răng nghiến lại. Giang Trừng trông chẳng khác gì con hổ dữ vậy.
Mười ba năm trước, Di Lăng Lão Tổ đã làm cho khắp kinh thành chấn động một phen. Chính sư tỷ y đã cứu y một mạng, nhưng đổi lại cũng là sự hy sinh của người kia. Hiện tại y sống lại dưới cái tên - Mạc Huyền Vũ.
Nhìn cách huynh đệ thân thiết bao lâu với nhau đối xử chẳng khác gì kẻ thù. Muốn trách cũng trách ai đây?
- Nguỵ Vô Tiện...là ai đó? Ta không biết, thật sự không biết...
Đối phương giận đến đỏ mắt, cử chỉ vuốt mũi đó, khuôn mặt đó không phải Nguỵ Anh còn ai vào đây được nữa? Muốn chối, được để xem ngươi gan lì đến bao nhiêu.
CHÁT...
Tử điện trên tay vung xuống, đây vốn dĩ không phải roi. Chính xác hơn là vũ khí, một dụng cụ có thể đánh bật cả cánh cửa sắt nay dùng để tra hỏi chính em trai mình. Có phải huynh điên rồi không?
- Nói dối! Được thôi, vậy người ngươi thương là ai?
Huynh thành công đánh trúng vào điểm yếu của y, Nguỵ Anh thở sâu một hơi. Đến nước này rồi. Lam Trạm, ta xin lỗi.
- Ta...
Lời nói trên môi còn chưa dứt thì từ đằng xa đã có bóng người đạp đổ cửa sổ mà xông vào túm lấy. Y phục màu trắng cộng với thanh kiếm kia không khó để nhận ra đó chính là hắn - Lam Trạm.
Giang Trừng đứng bên kia khẽ nhếch mép lên. Phải rồi? Mười sáu năm Di Lăng Lão Tổ chết đều có hắn đứng ra bênh vực. Hàm Quang Quân tất nhiên không rảnh đến mức đi lo một chuyện bao đồng như vậy. Trừ một khả năng, đó là Nguỵ Anh.