Chương 8

24.5K 900 36
                                    

Editor: Cao Quế Chi 🍋

Beta: Doãn Song

Hoàng hôn dần khuất bóng. Sầm Ninh nhìn bóng lưng cô độc của Ngôn Hành Chi, trên vai anh đang đeo chiếc cặp màu hồng phấn của cô, tâm trạng cô có chút vi diệu.

Trái tim của thiếu nữ vừa mới bị đả kích là một chuyện, thiếu nữ cô đơn được an ủi lại là một chuyện khác. Sầm Ninh nghĩ, hình như trước giờ không có ai đưa cô về nhà, càng không có người quan tâm đến cặp sách nặng trĩu của cô, sẽ đè đau bờ vai nhỏ bé của cô.

Sau đó, hai người cùng ngồi xe taxi trở về nhà. Vừa về đến nhà, mùi đồ ăn lan toả, mà anh quay đầu lại đem cặp sách đưa cho cô, "Cơm tối xong thì mang bài thi đến phòng tôi." Sầm Ninh gật gật đầu, đem cặp sách gắt gao mà ôm trong lòng ngực.

Một ngôi nhà ấm áp, anh cùng cô về nhà, có người ở nhà chờ cô cùng ăn cơm. Khoảnh khắc này, Sầm Ninh cảm thấy mình đã có được tất cả.

Cơm nước xong, Sầm Ninh ôm cặp sách, dưới ánh nhìn khen ngợi của Ngôn Quốc Phong mà đi lên lầu. Đến cửa phòng Ngôn Hành Chi, cô nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh ơi", sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Ngôn Hành Chi ăn xong cơm trước cô, lúc này anh đang ngồi ở bàn học, tuỳ ý mà lật một quyển sách giáo khoa, gọi cô: "Lại đây."

Sầm Ninh đi đến gần anh, trên tay anh đang cầm quyển sách, trên bìa sách đề hai chữ súng ống. Giây tiếp theo, Ngôn Hành Chi cầm sách nhét lại trên kệ sách nhỏ.

"Sao anh lại xem sách này?"

Ngôn Hành Chi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống: "Thích."

"Anh thích, cái này?" Sầm Ninh có chút nghi hoặc, "Cái đó, có phải sau này anh cũng giống như ông, phải không ạ?"

"Giống." Ngôn Hành Chi kẽ cười một chút, bỗng nhiên lại nói: "Cũng không giống lắm."

Sầm Ninh không hiểu ý của anh: "Cái đó, khá tốt."

Ngôn Hành Chi bảo cô lấy bài thi ra, thuận miệng hỏi: "Khá tốt sao? Vậy em có nghĩ về sau muốn làm gì không?"

Ngôn Hành Chi cũng chỉ tuỳ ý mà hỏi, anh nghĩ tuổi của cô gái nhỏ này trong đầu cũng chỉ toàn vui chơi mà thôi, làm gì có ai có ước muốn chứ. Nhưng anh không ngờ đến, sau ít giây trầm mặc, Sầm Ninh đột nhiên nói: "Em muốn làm nhiếp ảnh gia xuất sắc."

Sầm Ninh hiếm khi nói một câu hoàn chỉnh, không lắp bắp, Ngôn Hành Chi có chút ngỡ ngàng mà nhìn cô: "Nhiếp ảnh gia?"

"Vâng, em muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất, đặc sắc nhất, cảnh đẹp nhất." Sầm Ninh vẫn luôn nhớ bố cô đã nói với cô, cô gằn từng chữ nói với anh: "Em muốn, làm người, ghi chép thời gian."

Sầm Ninh nhớ lại những ngày bố còn sống, bố cô tay cầm máy ảnh, quen thuộc mà dạy cho cô, khi đó cô còn nhỏ, không biết chụp như thế nào mới đẹp, nhưng là, cô cảm nhận được bố cô là nhiếp ảnh gia cho cô cảm giác rất thoả mãn cùng kiêu ngạo.

"A...... Có phải em, nói nhiều rồi không."

Sầm Ninh hồi thần lại, có chút rụt rè.
Ánh mắt Ngôn Hành Chi hơi tối lại, môi hơi cong: "Không."

[FULL] NẾU ÁNH TRĂNG KHÔNG ÔM LẤY EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ