21: PUZZLE PIECE - Chenle

643 53 0
                                    

Cứ như thể tớ đang hòa mình vào một thế giới lớn hơn, thế giới đó mang tên cậu.

Chúng ta gặp nhau vào một buổi chiều nắng nhạt, khi đó tớ cùng đoàn thanh niên tới trại trẻ mồ côi để thiện nguyện. Khi ấy cậu ngồi lặng lẽ nhặt những cánh hoa đào rơi, mỉm cười xoa đầu những đứa trẻ nhỏ. Đối với tớ khoảnh khắc đó thật dài, thật đẹp, tớ ước gì có thể mãi đứng đó ngắm nhìn cậu thật lâu hơn một chút nữa. Tớ cảm nhận được những khoảng trống mà cậu đang có được, vết khuyết ấy to dần và trống rỗng đến nhường nào. 

Cậu vốn không có gia đình, mất mát mà cậu chịu đựng nếu không nói ra, thì tớ vẫn luôn luôn hiểu thấu.

Đến ngồi cạnh bên cậu, tớ mới nhận ra cậu thật đáng yêu, đáng yêu hơn những gì tớ có thể nghĩ được. Mặc dù cậu tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực. Nhưng tớ biết được rằng cậu luôn luôn cô đơn. Cậu chính là đứa trẻ mồ côi lớn nhất ở đây, và cậu không được một ai nhận nuôi cả. Vì cậu bảo, gia đình cậu mất trong một vụ tai nạn xe 5 năm về trước, cậu đã từng có một gia đình ấm êm, cho đến hiện tại, cậu không thể nào quên đi được quá khứ đau buồn đó.

" vậy nên cậu chọn cách mãi mãi không rời đi "

" phải đó, ít ra thì những đứa trẻ ở đây không may mắn như tớ, chúng mất ba mẹ từ khi còn nhỏ, cho chúng một cuộc sống tốt đẹp hơn là điều tớ luôn luôn mong chờ"

" cậu không có người thân sao "

Cậu nhìn tớ, một ánh nhìn đầy dịu dàng nhưng chất chứa bi thương. Tớ hận không thể tát mình trong lúc đó, vì đã vô tình động vào vết thương sâu trong tim cậu. Tớ thật sai, thật không biết hiểu chuyện.

" tớ vốn dĩ là một đứa con không được thừa nhận. Mẹ tớ là tình nhân của ông ấy, cho đến bây giờ, cái chết của họ cũng được những người còn lại nghi ngờ, và tớ luôn luôn hứng chịu tất cả. "

Tớ khẽ nắm lấy bàn tay cậu, im lặng mãi như thế, tớ muốn lấp đầy những khoảng trống tâm hồn mà cậu tạo ra. Tớ muốn ôm lấy cậu, và nói rằng giờ đây có tớ ở đây rồi. Nhưng thật khó, vì chúng ta chỉ mới vừa quen biết nhau thôi, cậu sẽ nghĩ tớ là kẻ điên mất.

Nhưng yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, tớ khẳng định là tớ không điên đâu.

Hằng ngày tớ đều đặn đến chỉ để ở cạnh cậu, cùng cậu nô đùa với đám trẻ. Nắm tay cậu dạo quanh cánh đồng cỏ may, những bông cỏ may trắng bay nhẹ theo làn gió, chiếc váy trắng tinh mơ của cậu, lúc đó cậu tuyệt đẹp hơn tất cả những bức tranh mà tớ từng vẽ nên. Từ bây giờ, cậu chính là bức tranh đẹp nhất của tớ, là những gam màu rực rỡ điểm tô trái tim của tớ thêm rạng ngời.

Mỗi buổi chiều nắng vàng, tớ và cậu vẫn luôn nằm dài trên những bãi cỏ xanh, cùng nhìn ngắm những tấm hình chụp mà cả hai đã mất công thử nghiệm cả một ngày trời. Có những bức tớ vô tình chụp trộm cậu, thật ngại quá, tớ không dám để cậu xem chúng một chút nào. Cậu khẽ cầm máy ảnh và chụp tớ, mỉm cười thật tươi kể cả những ngày mệt mỏi nhất. Tớ khẽ giơ tay để cậu nằm vào vòng tay mình, lúc đó tớ như được che chở cả thế giới vậy, điều đó thật tuyệt vời biết bao.

IMAGINE / NCT/ DESTINYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ