7-1

6.1K 380 35
                                    

Vương Nhất Bác không biết mình với anh trai có tính là đang yêu đương hay không, bởi vì trừ bỏ hôn môi và làm tình, hình thức sống chung của bọn họ cũng không có biến hoá gì lớn.

Cái này đại khái chính là ưu điểm của việc làm anh em, kể cả có thật sự yêu đương người ngoài cũng không nhìn ra được.

Lại có lẽ là, hai người bọn họ đã bất tri bất giác yêu nhau thật lâu, lâu đến nỗi tập thành thói quen, giống như chìa khoá nhà vậy, mặc dù cả ngày mang theo bên người cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái, nhưng nếu đánh mất sẽ hoảng đến phát điên.

Nghỉ hè là phần đãi ngộ không dành cho người trưởng thành, Tiêu Chiến như cũ mỗi ngày 9 giờ sáng đi làm, 5 giờ chiều tan ca.

Khương Duyệt giống như bốc hơi khỏi nhân gian, triệt để biến mất khỏi cuộc sống của hai người, nếu Vương Nhất Bác hỏi tới, Tiêu Chiến luôn có biện pháp để lấp liếm cho qua.

Một mình cậu nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ tới công ty tìm anh, đặc biệt là lúc gần tan tầm. Tuy rằng có đi tìm Tiêu Chiến hay không thì cũng chính là đổi một địa điểm để ngồi chơi di động.

Thời tiết rất nóng, đa số thời gian ở công ty Tiêu Chiến đều bận, không rảnh quản cậu, Vương Nhất Bác liền mặc áo thun quần đùi kiểu đi biển, nửa nằm nửa ngồi chơi game ở trên ghế da.

Vương Nhất Bác thực sự rất giống một con mèo lười, Tiêu Chiến còn nói muốn mua ổ mèo đặt trong văn phòng để cho cậu chui vào ngủ trưa.

Tuy rằng nghe mấy lời kỳ cục đó nhiều lần thì cũng mệt, nhưng Tiêu Chiến sẽ không thực sự quản thúc quá nhiều, trừ bỏ mấy lúc khách hàng tới bàn công việc thì sẽ tống cổ Vương Nhất Bác vào phòng nghỉ ở phía trong, thời điểm khác đều để mặc cậu lắc lư ở trước mặt.

Có một lần Vương Nhất Bác nằm liệt ở sofa, chân gác trên bàn trà, Tiêu Chiến ngồi làm việc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một cái, híp mắt nói: "Lộ mông rồi kìa."

Thiếu niên ngồi dậy nhìn nhìn, phát hiện là do ống quần quá rộng, chân cậu lại gầy, từ góc độ của Tiêu Chiến ngó qua bên này thì cái gì trong quần cũng bị thấy hết.

Nhưng Vương Nhất Bác không quan tâm, còn nói: "Trên người em có chỗ nào mà anh chưa thấy đâu", sau đó nằm ngược trở về, áo thun bị vén lên, lộ ra một đoạn eo trắng bóng mềm mụp.

Tiêu Chiến nghe thấy trong di động truyền đến một câu "Mời người chơi lựa chọn nhân vật", gân xanh trên trán nhảy nhảy, lập tức đứng lên đi ra cửa.

Vương Nhất Bác cho rằng anh cậu bị chọc giận bỏ chạy rồi, liền nhìn chằm chằm màn hình mà nhe răng cười, nào ngờ trong lúc chờ vào trận liếc mắt một cái, lập tức phát hiện Tiêu Chiến một tay khoá cửa một tay kéo cà vạt, bộ dáng thoạt nhìn có chút mặt người dạ thú, nhân mô cẩu dạng.

Nhưng cậu lại cực thích loại đức hạnh này của anh mình.

Chốt khoá rơi xuống, Vương Nhất Bác si mê híp mắt nhìn hai ngón tay móc lấy cà vạt của Tiêu Chiến, chân dài hai ba bước liền đến nơi, còn cướp đi di động của cậu.

zsww | Anh traiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ