"Về rồi đấy à? Sao lại muộn thế?"
Tiếng dầu nổ lốp bốp cùng với giọng nói của Tiêu Chiến xa xa truyền vào tai, anh cậu hẳn là đang ở trong bếp nấu cơm.
"...Ừm, em đi tắm cái đã."
Vương Nhất Bác cởi giày, đem chiếc cặp rỗng thả ở bên cạnh tủ giày, sau đó liền chuẩn bị đi lên lầu.
"Không vội, muộn thế này, ăn xong rồi hẵng tắm, để lát nữa đồ ăn nguội lạnh hết."
Tiêu Chiến cởi tạp dề, bê thức ăn sang bàn cơm, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy thiếu niên đang khựng bước ở ngoài phòng khách, biểu tình trên mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
"Cái cổ bị làm sao?""Lúc chiều chơi bóng rổ..."
"Đừng gạt anh, làm gì có ai đánh bóng rổ mà để móng tay dài đến mức cào cổ em thành như thế?"
Trên cổ cậu là hai vết trảo thật dài, lại còn rướm máu, thân thể Vương Nhất Bác từ nhỏ không chịu nổi tổn thương, đứt tay một cái sẽ chảy máu nửa ngày, cái này đại khái chính là vết thương mới.
"Trên đường về nhà gặp phải mèo hoang..."
"Còn nói dối?"
Bình thường điều tối kỵ nhất đối với Tiêu Chiến chính là Vương Nhất Bác giấu diếm và nói dối, lúc này sắc mặt đã cực kỳ khó nhìn. Cậu biết mình không lừa được anh, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, thành thật trình bày."Hôm nay mẹ em đến trường..."
"Em còn liên hệ với bà ta? Lại dùng hết tiền rồi đến tìm em đúng không?"
Tiêu Chiến cười nhạo một tiếng, Vương Nhất Bác lại thật sự cảm thấy sự nhục nhã thấm thía vào tận trong xương. Mẹ ruột của cậu chính là người như vậy, chỉ có lúc túng quẫn mới tìm tới nơi, lại còn vừa khóc gào vừa ăn vạ ở giữa đường giữa xá, mãi cho đến khi đem chút đồ vật đáng giá cuối cùng trên người cậu cướp đi, lúc ấy mới chịu rời khỏi.Mẹ của Tiêu Chiến thì ngược lại, người ta là tiểu thư khuê các, thật sự đoan trang thật sự hào phóng. Dẫu cho chồng mang con riêng vào cửa cũng không thấy bà để lộ ra bất chứ biểu lộ bất mãn nào, ít nhất từ khi dọn đến đây, cậu chưa từng phải chịu cảnh đối đãi khắt khe hay làm khó làm dễ.
"Nhưng đó là mẹ em."
Vương Nhất Bác nhấp môi, rõ ràng một chút cũng không khổ sở, nước mắt lại cứ vòng quanh. Cậu không dám ngẩng đầu, sợ Tiêu Chiến thấy, càng không dám cúi đầu quá sâu, sợ nước mắt sẽ rơi. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn nghe ra được manh mối từ trong giọng nói có chút run rẩy kia, anh nâng cằm cậu lên, buộc cậu đối diện với mình. Vương Nhất Bác mở to hai mắt, chất lỏng trong suốt từ khoé mắt trượt xuống vành tai, vẽ ra hai vệt sáng bạc dưới ánh đèn."Tại sao lại biến thành như vậy?"
Một bên má cậu vẫn đang sưng lên, dấu bàn tay đỏ lừ ẩn hiện, trên cổ còn có dấu cào chưa khô vết máu. Đối phương hỏi xong chỉ yên lặng nhìn cậu, Vương Nhất Bác lại cảm thấy hốc mắt Tiêu Chiến cũng có chút phiếm hồng."Trên người em không mang nhiều tiền, bà ấy muốn lấy máy ảnh ở trong balo."
"Rồi có đưa không?"

BẠN ĐANG ĐỌC
zsww | Anh trai
Fanfiction•Tên gốc: 他哥 (His brother) •Tác giả: 十三月 •Thể loại: huynh đệ luyến, ngọt ngược Tiêu Chiến ♡ Vương Nhất Bác 《Bản dịch thuộc về @floral38, đã được sự đồng ý của tác giả》