Chương 1

7.3K 276 11
                                    

Thiên hạ trăm năm bạo loạn, khói lửa chiến tranh khắp nơi, kẻ thắng làm vua, thua làm giặc.

Không ngờ hai năm trước, cũng có người một kiếm chấm dứt tình thế loạn lạc này, hoàng đế Bắc Xương. Hắn từ nhỏ lớn lên trên yên ngựa, theo phụ vương chinh chiến khắp nơi, không làm người ta thất vọng, hơn hai mươi tuổi đã bình loạn được tứ phương, xưng đế thiên hạ.

Mà năm đó, lại là năm chiến tranh thảm khốc nhất, máu đổ thành sông, tiếng khóc than khắp trời. Hoàng Đế Bắc Xương từng bước từng bước hạ gục từng nước, bắt bọn họ xưng hầu với mình. Lần thu phục kì lạ nhất, phải nói đến Thuần Lương Giao Thái Tử.

Tây Lương là đất nước xinh đẹp, nổi tiếng về mỹ nhân và sự phồn vinh. Không khí trong lành, từng cơn gió ở thảo nguyên thổi vào mang theo mùi cỏ non trên đồi cao, bầu trời lúc nào cũng trong veo, nắng vàng ấm áp. Một đất nước đầy mỹ cảnh như thế, nhưng không tài giỏi lắm về quân sự. Năm đó bị đại quân Bắc Xương đánh tới thành, hoàng thất đều bị vây trong hoàng cung, Tây vương tuổi cao sức yếu nằm trên giường bệnh đầy run sợ không biết làm thế nào, mà trong cung đã sớm loạn thành một bầy, đàn bà trẻ con khóc dậy trời, kẻ gian tà thừa cơ gây họa, phi tần mỹ nữ đều chứa lòng riêng.

Bên ngoài Bắc vương ngồi trên yên ngựa, giáp vàng dũng mãnh, uy hiếp Tây vương ra mặt, nếu không sẽ đánh đổ cổng thành. Tây vương hết cách, cho thuộc hạ ra xin hàng. Bắc vương đưa ra điều kiện: kẻ cao quý nhất Tây Lương, phải ba quỳ chín lạy dưới chân ngựa của hắn, sau đó phải về Bắc Xương làm con tin, cả đời không được về cố quốc.

Mà kẻ cao quý nhất, không phải là vị quốc vương đang bệnh nặng nằm trên giường sao?

Các vương công quý tộc, hoàng tử công chúa, quỳ rạp trước giường bệnh của Tây vương, run run rẩy rẩy, không kẻ nào dám lên tiếng.

"Không ngờ bản vương một đời anh minh, lúc nguy nan lại lâm vào tình thế bị kẻ khác chà đạp tôn nghiêm như thế, mười mấy năm nay bản vương chưa hề bạc đãi các ngươi, lúc này, kẻ nào cũng khẩn cầu ta ra đó nộp mạng, quả là nực cười mà"

Tây vương thều thào nói xong, lại to tiếng bậc cười, càng khiến quần thần bên dưới lo sợ.

"Phụ vương, con thấy.... ngươi làm như thế cũng hợp tình hợp lý mà, quân sống vì dân, há chẳng phải khiến thần dân càng tôn sùng người hơn sao?"

Đại hoàng tử cả gan lên tiếng, sau đó lại có nhiều người phụ họa.

Tiếng vỡ nát vang lên phá tan trận nháo nhào ầm ĩ, ly trà vỡ nát khi va phải người đại hoàng tử rồi rơi xuống sàn, Tây vương tức giận muốn ngồi dậy, bọn người kia cuống cuồng ngậm chặt miệng.

Tiếng ho cuống theo sự cuồng nộ, tưởng chừng như ho ra cả máu, Tây vương đã rất yếu rồi, gần đất xa trời, như ngọn đèn sắp cạn dầu, trong lòng tất cả những người có mặt trong điện, có ai mà không có dã tâm. Nhưng trong đó, lại có một người hoàn toàn đơn thuần.

"Phụ vương, phụ vương, hay là để con"

Tiếng nói trong trẻo dễ nghe cất lên trong đám người đang quỳ. Người đó đang thu người ở một góc, thân hình gầy gò, lại cúi gầm mặt, giọng nói lí nhí có phần không trôi chảy, nhìn qua liền biết kẻ nhát gan, nhưng trong tình cảnh này, kẻ đó lại là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tây vương. Ông ta ngỡ ngàng, nhíu mày nghĩ xem đứa trẻ này là ai, bèn kêu nó lại gần. Dáng người run lên vì sợ hãi quỳ cạnh giường ông, hơi ngẩng mặt, tay nhỏ bé nắm lấy chăn mềm, mắt phượng mở to nhìn phụ vương mười mấy năm chưa từng gặp mặt.

[ Bác Chiến-BJYX  ] Năm Ấy Thiếu Quân Không VềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ