Chương 76: Cha con quyết đấu

13 2 0
                                    

Ta không quản cuộc sống quan hệ riêng của ngươi, nhưng cái này..." Trịnh Sùng Văn chỉ vào ảnh chụp trên mặt bàn, còn nói:" nếu như rơi vào tay người ngoài, ngươi có nghĩ tới hậu quả không? Nghiên là thị trưởng, cái này sẽ huỷ tiền đồ cả đời của nó".

Trịnh Sùng Văn đến bây giờ vẫn không tin được Trịnh Tú Nghiên có thể làm ra chuyện như vậy, Trịnh Tú Nghiên không chỉ là con gái của hắn, còn là cấp dưới làm cho hắn hãnh diện. Chuyện ngược đời như thế này, hắn không tin Trịnh Tú Nghiên  có thể làm ra, nói cách khác hắn không tin con gái mình lại liều lĩnh giao toàn bộ trái tim cho một cô bé.

"Trước khi đến đây ta đã nói chuyện với Nghiên, có mấy lời nó khó mà nói ra, nên kêu ta là người làm cha nói giúp, hiện tại nó có một gia đình rất hạnh phúc, Lục Hạo Vũ cũng về nước công tác, tình cảm của tụi nó từ giờ về sau sẽ gắn bó hơn. Ta biết ngươi cũng hiểu điều này..." Trịnh Sùng Văn thấy Lâm Duẫn Nhi  không nói lời nào, hắn từ tốn nói ra.

Tay Lâm Duẫn Nhi nắm chặt lấy quần jeans, người đàn ông trước mặt cô nói chuyện vô cùng bình tĩnh, mà nghe vào tai cô như sấm sét giữa trời quang như muốn đánh bật linh hồn cô ra khỏi thể xác...

Im lặng một lúc Lâm Duẫn Nhi  mới ổn định lại tâm tình, hơi hơi run rẩy hỏi:" Đây cũng là ý của nàng sao?"

"Ngươi có thể hiểu như vậy".

Lâm Duẫn Nhi  không nói thêm gì nữa, cúi đầu quật cường không để nước mắt chảy ra.

Trịnh Sùng Văn nhìn cô bé trước mặt đang cố ra vẻ kiên cường, hắn nói thêm: " Ta biết rõ điều kiện gia đình ngươi không phải rất tốt, nếu ngươi đồng ý rời xa Trịnh Tú Nghiên, ta sẽ cấp cho ngươi một số tiền..."

"Không, ta không cần." Không đợi Trịnh phụ nói xong, Lâm Duẫn Nhi  nhanh chóng ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói.

Bởi vì quá mức kích động, giọng của cô có chút lớn, Lâm Duẫn Nhi  lấy tay xoa ngực, nhìn Trịnh  phụ, cười một cách gượng ép, cô nói:"Thực xin lỗi, ta có chút ít kích động ...." Rồi cô lắc đầu:" Ta thật sự không cần..."

"Cũng tốt......" Trịnh Sùng Văn không làm khó dễ Lâm Duẫn Nhi, hắn suy nghĩ về tư liệu lúc nãy của cô bé, nói tiếp:" Chuyện khu nhà của ngươi bị giải toả, ta nghĩ Nghiên đã xử lí qua. Những chuyện đó coi như là đền bù tổn thất tinh thần cho ngươi."

Đôi mắt Lâm Duẫn Nhi đỏ hồng, ánh nhìn như dán chặt vào ảnh chụp trên mặt bàn, đền bù tổn thất tinh thần sao?! A, trong lòng cô cười khổ.

"Mới lúc trưa người kia còn ôm mình thề nguyền nói: Nhất định phải tin tưởng nàng, kêu mình phải nhớ kĩ những lời này. Bây giờ mới có mấy tiếng trôi qua, liền kêu phụ thân của nàng tới đưa tiền đền bù tổn thất cho mình. Nàng cũng thật sự coi trọng mình đi, để cho người ngồi trước mặt mình là quan chức lớn của tỉnh.." Lâm Duẫn Nhi  cong cong khoé miệng, mỉa mai chính mình.

"Ta không cần đền bù tổn thất cái gì, trở về ta sẽ nói rõ tình hình với ba của ta, chúng ta một phân tiền cũng sẽ không lấy". Lâm Duẫn Nhi  tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn Trịnh  phụ lạnh nhạt nói, rồi cô cầm túi xách đứng lên, còn nói:" Ta nghĩ ta đã minh bạch ý của ngài, nếu như không có chuyện gì nữa, ta muốn trở về."

Nữ Nhân Của Thị TrưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ