CHƯƠNG 2

104 3 0
                                    

Trời sập tối, Sở Giai Thụy vẫn chưa về.
Anh đang lởn vởn ở một quán bar rẻ tiền, ngồi nhấp từng ngụm rượu nho, vị đắng chát của nó làm người uống càng mê mẩn.
Sớm muộn gì anh cũng 30 tuổi. 
Anh muốn kiếm công việc ổn định, cưới vợ, kết hôn, có đứa con đầu lòng và sống hạnh phúc trọn đời.
Nhưng, anh không thể làm được những điều ấy.
Anh thích đàn ông.
Bản thân đã phát hiện điều này từ những năm đầu đại học, trải qua hai mối tình, nó đều kết thúc trong đau đớn. Anh tự thề với chính mình, sẽ không thật lòng yêu ai một lần nào nữa.
Từ đó, bắt đầu dấn thân vào những mối tình 1 đêm chóng vánh. Chủ yếu để thỏa mãn nhu cầu dục vọng của bản thân. 
Cho đến 2 năm trở lại đây, nhịp sống bận rộn đã làm Giai Thụy quên mất bản thân muốn quan hệ tình dục đến mức nào.
Rồi để hôm nay, anh đã cưỡng hôn phó giám đốc trong ngày phỏng vấn xin việc. Một phó giám đốc anh tuấn, thấp hơn mình 3 tuổi.
Vĩ Thành? Cái tên thật quen thuộc.
[Brừm brừm]

Ai lại gọi điện cho anh vào giờ này chứ? 
"..alo? ai thế?"
"Vĩ Thành đây, chiều nay tôi gửi cho anh các mẫu thiết kế mới rồi đấy, kiểm tra xem có những lỗi nào. Soạn lại và mai mang đến công ty cho tôi"
Đúng rồi, suýt nữa quên mất mình đang là thư ký của phó tổng.
"à vâng, tôi sẽ hoàn thành tốt nhất có thể."
Nói xong, đầu dây bên kia ngắt kết nối. Làm phó giám đốc cũng chẳng dễ dàng gì, nhất là trong ngành thời trang đòi hỏi sự tinh tế cao, nào phải kiểm tra mẫu thiết kế, sản phẩm, chủ trì những dự án lớn nhỏ. Áp lực lớn như vậy, đến anh còn không chịu nổi chứ nói gì một tên nhóc 25 tuổi. Một cái tuổi lững thững tập trưởng thành. Có vẻ nhóc đó đã đánh cược cả thanh xuân với cái chức phó giám đốc.
Những gì hắn trải qua hoàng nhoáng thật đó. Nhưng anh biết, sâu thẳm bên trong cái tính cường ngạnh đó là hàng ngàn điều không thể chia sẻ với bất kì ai.
Anh cũng đã từng như vậy nên hiểu hết chứ.

Ngồi đọc vị cuộc đời người khác một hồi, Giai Thụy mới trả tiền rượu rồi lững thững đi về khu trọ.
Anh tắm rửa, những vết răng vẫn ở đó, thậm chí còn ửng đỏ ngày càng tệ hơn. Đành phải lấy băng vết thương che kín một vùng cổ.
Bụng réo liên hồi, nhưng không có đồ ăn. Đành chịu thôi, mì gói hết rồi. Anh cũng không để tâm nữa, lôi chiếc laptop cũ kĩ ra, dành hàng giờ để soát những lỗi ở bản thiết kế, kể cả những lỗi nhỏ nhất.

Nhìn lên đồng hồ, đã 1 giờ sáng từ lúc nào. Soát lại tổng thể một lượt đến 1 rưỡi anh mới chịu ngả lưng. 
Đêm ấy, anh mơ thấy bản thân và phó tổng làm tình với nhau. Thật dâm loạn.

.

.

.

8 giờ sáng, Giai Thụy uể oải ngồi dậy, mái tóc dài dường như phủ qua mắt. Anh cũng chẳng buồn đi cắt tóc, ở nhà buộc lên, đến chỗ làm thì cứ để nó lòa xòa như vậy. Nhưng chẳng thể phủ nhận rằng, anh rất hợp với nó. Nghĩ mà xem, làn da trắng bóc kết hợp với mái tóc thoáng dài đen láy, thêm cả ngũ quan mỹ miều như con gái nữa, xứng đáng được xếp ngang hàng với Bạch Tuyết mới đúng.

Như mọi ngày, anh vẫn trung thành với áo sơ mi trắng sơ vin cùng quần âu tối màu, trời hôm nay lạnh bất thường nên bản thân khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng. 
Người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
"Chào bác, cháu đi làm!"
"đã xin được việc rồi sao? Chúc mừng cháu nhé. Mà đừng quên, nhớ phải ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc đó."
Bà cười hiền hậu, lấy từ gian hàng tạp hóa gói bánh nhỏ "ăn tạm cái này để lấy sức đi làm nhé"
Giai Thụy ôm chầm người phụ nữ trung niên vào lòng, nũng nịu như một đứa trẻ.
"cháu cảm ơn nhiều lắm. Giờ cũng sắp đến giờ làm rồi. Tạm biệt bác"
Cứ như vậy, một tay cầm cặp sách, một tay cầm gói bánh đi đến công ty.
Ngày đầu đi làm, mong nó sẽ suôn sẻ.

Thư Ký Của Phó Tổng |18+|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ