Chap 10: Kết thúc (3)

150 21 5
                                    

Tạ Hà bước ra ngoài nhìn thấy mấy tên đàn e kia ko quên ban tặng cho chúng một cái liếc rồi bỏ đi. Đi khuất xa chỗ căn nhà một tí, bà lấy đt nhấn nhấp vào dãy số của Phương Tuấn. Ko lâu khoảng chừng 1 2 nhịp đầu là đầu dây bên kia đã bắt máy

- "Sao rồi! Mày chuẩn bị xong chưa?" _ Bà dùng tông giọng hóng hách nhất để móc a

- [Tất cả tôi đều chuẩn bị xong. Bảo Khánh đâu? E ấy sao rồi? Bà có làm gì e ấy ko?] _ Phương Tuấn sốt sắng hỏi thăm tình hình của cậu

- "Yên tâm! Tao đã nói sẽ ko làm gì nó thì tao sẽ giữ đúng lời"

- [Tôi muốn nói chuyện với Bảo Khánh]

- "Hiện tại thằng bé ko tiện nói chuyện nên để lần sau đi. Tao chỉ muốn gọi thử xem tụi bây chuẩn bị tới đâu thôi!"

- [Gần như chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ cần đợi bà giao dịch là xong]

- "Vậy thì tốt. Bây giờ tao cần mày chuẩn bị thêm cho tao 2 khẩu súng và một số thứ, danh sách tao sẽ gửi sau"

- [Bà đừng quá đáng. Tôi biết lấy súng ở đâu ra cho bà.]

- "Mày đừng tưởng tao ko biết. Hiện tại 2 thằng kia đang ở chỗ mày, mày ko kiếm được thì bảo tụi nó kiếm cho mày. Nếu ko thì đừng có trách tao"

Sau câu nói đó bà ta liền cúp máy. Những thời gian qua bà đã khá mệt mỏi rồi nên bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi. Nhưng sự sợ hãi ko cho phép bà được nghỉ ngơi, chỉ khi nào mà trốn ra được nước ngoài thì mới là lúc bà ta có thể an tâm mà trút bỏ sự sợ hãi. Bà quay vào bên trong thì thấy cậu đang dáo dát nhìn xung quanh đầy sợ hãi. Khẽ thở dài một tiếng bà tiến tới chỗ cậu

- "Ngủ một chút đi. Yên tâm ko có chuyện gì xảy ra đâu" _ Bà ngồi xuống trước mặt cậu

- "Mẹ à! Mẹ dừng lại đi được ko? Đừng phạm sai lầm nữa, đi đầu thú đi mẹ." _ Cậu cố gắng thuyết phục bà

- "Mẹ đã nói rồi. Tuyệt đối mẹ sẽ ko tự chôn vùi mình vào cái nhà tù đó đâu"

- "Nhưng mà giả sử mẹ có thể trốn được ra nước ngoài ko lẽ mẹ định sống mà cứ trốn chui trốn nhủi sao mẹ? Mẹ nghĩ lại đi rồi còn thằng Bin nữa, ko lẽ mẹ định bỏ nó sao?"

- "Chuyện đó con ko cần phải lo. Mẹ đã có kế hoạch hết rồi"

- "Mẹ ... "

- "Thôi dừng lại. Con mà còn nói nữa là mẹ bỏ mặt con luôn đó"

Dù muốn khuyên nhũ bà tiếp nhưng nghĩ đến việc bị bỏ với đám mặt bặm mày trợn kia thì cậu lại sợ nên thôi. Cậu ko muốn bà cứ phạm sai lầm này đến sai lầm khác. Nói rồi tất cả lại chìm vào im lặng, sau một khoảng thời gian vì mệt mỏi nên cậu đã thiếp đi lúc nào ko hay.

"Ngủ như vậy thì cảm lạnh mất" _ Đó là suy nghĩ của bà khi thấy trên người cậu chỉ có một chiếc áo thun mỏng manh. Tiến tới cởi chiếc áo khoác của mình ra, bà đắp lên trên người cậu rồi tiến lại một cây cột gần đó mà tựa lưng vào nghỉ ngơi.

______________________________________

Vừa bước ra khỏi phòng má Loan đã thấy cảnh tượng Phương Tuấn nằm dài trên ghế salon, Bảo Duy thì ngồi gục đầu ra sau ghế sofa còn Bảo Lộc thì nằm gục trên mặt mà thiếp đi. Nhìn ko khỏi sót xa "Thôi để tụi nó nghỉ ngơi chút chứ thức mấy đêm rồi chịu gì nổi" _ Nghĩ rồi bà vô trong bếp làm một ít đồ để mọi người ăn cho có chút năng lượng.

[JACK KHÁNH] Sai LầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ