Chỗ đỗ xe của nhà hát Thành phố
- "Bỏ mẹ ra! Con làm cái gì vậy?" _Bà Hà vung tay cố thoát khỏi sự lôi kéo của cậu
- "Mẹ à! Đây là chỗ đông người mẹ không nên như vậy." _ Cậu cố gắng khuyên mẹ
-"Con dạy đời mẹ sao?" _ Bị cậu lôi như vậy bà cũng đau nên đang xoa bóp cánh tay để tay khỏi bị cứng đờ nhưng cũng ko quên lườm cậu một cái
-"Dạ ko. Con ko dám." _Cậu bắt đầu sợ hãi khi nhìn lại ánh mắt của bà
- "Con chỉ muốn mẹ ko bị day vào phiền phức. Ở đây đang diễn ra sự kiện lớn có rất nhiều nhà báo nếu mẹ gây chuyện ở đây thì chẳng phải rước vạ vào mình sao?" _ Cậu cố gắng giải thích cho bà hiểu. Thật sự cậu cũng thương bà, thương như mẹ ruột vậy, cậu ko muốn bà bị phiền phức vào người
- "Thật ko? Hay con sợ thằng kia bị ảnh hưởng tai tiếng vào mình?" _ Bà cố ý dò hỏi cậu
- "Dạ thật! Với lại bây giờ anh ấy thành công như vậy? Bao nhiêu người bảo vệ anh ấy ko ai tin chúng ta hết, chúng ta đừng day vào anh ấy thì hơn." _ Cậu cúi mặt xuống, giọng ngày càng nhỏ lại, ánh mắt cũng có chút thoáng buồn
- "Ừ! Con suy nghĩ được như vậy thì tốt! Thôi được rồi. Chúng ta về thôi!" _ Nhìn cậu như vậy bà cũng thương vỗ vào vai cậu để chấn tỉnh cậu lại
- "Dạ! Thôi mẹ đứng đây chờ đi con đi vào trong lấy xe rồi ra đón mẹ." _ Bảo Khánh chấn chỉnh lại tinh thần rồi nói với mẹ nuôi
- "Ừ! Thôi con đi đi." _ Bà gật đầu đồng ý rồi lấy chìa khóa xe từ bóp ra đưa cho cậu
- "Dạ" _ Cậu lấy chìa khóa từ tay bà rồi nhanh chóng đi
Trong lúc Khánh đi lấy xe thì ngoài đây Tạ Hà đã gọi một cuộc điện thoại
- "Tụi bây chuẩn bị đến đâu rồi?"
- [....]
- "Tốt! Đợi đt của tao." _ Bà ta cúp máy nhếch mép vẽ nên một nụ cười gian xảo
- "Mẹ ơi" _ Tiếng gọi của Bảo Khánh khiến bà hơi giật mình quay lại
- "Xong rồi sao? Ta về thôi." _ Nói rồi bà mở cửa bước vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn lại
______________________________________
Ở nửa bán cầu bên kia có một chàng trai có gương mặt rất giống Bảo Khánh đang ngồi trên ghế xem lại toàn bộ tài liệu mà cộng sự của mình đưa, đó chính là Bảo Duy. "Cạch" tiếng mở cửa vang lên cũng ko thể kéo anh ra khỏi đống tài liệu anh đang xem, Hoàng Tuấn bước vào trên tay là một tách cafe nóng hổi còn bốc khói.
- "Xem chưa xong sao?" _ Đặt ly cafe xuống trước mặt a sau đó cậu đi vòng qua phía sau đặt 2 tay mình lên vai a rồi bắt đầu xoa bóp.
- "Chưa nhiều thông tin quá với lại muốn xem kĩ một chút để khỏi bỏ sót một chi tiết nào hết." _ Miệng thì nói nhưng mắt a vẫn ko rời khỏi đống tài liệu đó
- "Vậy thì cứ từ từ mà xem" _ Cậu hạ giọng xuống cúi người nói vào tai anh
- "Hôm nay cậu bị sao vậy?" _ Thấy cậu có hành động lạ anh buông tài liệu xuống, quay người lại nhìn cậu

BẠN ĐANG ĐỌC
[JACK KHÁNH] Sai Lầm
De Todo"Dù có ra sao, em mãi yêu anh" "Em à! Chờ anh anh đến bên em ngay" Đây là lần đầu mik viết truyện nên có gì sai sót mong mn bỏ qua cho. Nếu ko hài lòng về điều gì thì mn góp ý cho mik nha! Mọi ý kiến khen chê mik đều tiếp nhận hết! Thanks mn 😘😘😘