Chap 13: Thực hay mơ

153 17 10
                                    

Trong một căn phòng rộng lớn có một chàng trai khoác trên người bộ vest đen đang đứng sửa soạn trước gương với một nụ cười tươi rối

- "Chào e yêu. Chúc e một buổi sáng vui vẻ và trang đầy năng lượng nha." _ A vươn tay nắm lấy khung hình, bên trong chính là hình ảnh của một cậu con trai khác với nụ cười tỏa nắng

- "Chà! Nhanh thật đấy mới đó mà đã 3 năm rồi." _ A đưa tay vuốt ve tấm hình, mâm mê nó. Chàng trai đó ko ai khác chính là Trịnh Trần Phương Tuấn

- "Chụt! Thôi a đi làm nha. Chiều a lại về với e nhé" _ Nói rồi a lấy chiếc áo vest bên cạnh bàn rồi bước ra ngoài

- "Tuấn! Xong rồi đó hả con? Ăn sáng đi nè" _ Má Loan đứng ngay chỗ bàn ăn làm bánh mì sandwich cho a

- "Thôi con ko ăn đâu. Nay con có việc ở công ty nên cần đi sớm. Con đi trước nha!" _ A nhanh chân đi ra xe trước khi bị má túm cổ lại

- "Ăn chút đi rồi đi con" _ Má gọi với theo, tính chạy ra đưa sandwich nhưng lúc đi ra thì a đã chạy lên xe rồi

- "Tạm biệt má yêu. Yêu má nhiều! Chụt!😘" _ A từ trong xe ló đầu ra ngoài hôn mi gió một cái rồi lái xe đi

- "Hừ! Cái thằng này" _ Má lắc đầu ngao ngán nhìn theo thằng con mình. Nhưng bà cũng rất vui vì con bà trở lại bình thường ko còn u buồn như

Lái xe đi, mở một bản nhạc yêu thích chill theo từng giai điệu. Cuộc sống của Phương Tuấn bây giờ là như vậy. Mà để có được ngày hôm nay, a phải cảm ơn Bảo Duy và Bảo Lộc.

Nhớ lại ngày hôm đó đang ngồi phòng nhìn bức hình của Bảo Khánh, a thất sự chịu ko nỗi nữa. Nỗi đau mất cậu là quá lớn, ko thể chịu được nữa a quyết định tìm đến sự giải thoát cho mình. Lấy từ trong hộp bàn ra một con dao bấm, hai tay nắm chắc con dao từ từ đưa lên trên.

- "Bảo Khánh chờ a. A sẽ đến bên e ngay"

Vung tay xuống, chuẩn bị đón nhận cái chết thì "Ầm" _ Bảo Lộc đạp cửa xông vào

- "Phương Tuấn! Cậu làm cái gì vậy?" _ Bảo Duy xông tới dành con dao với a

- "A buông ra đi! Mặc kệ e" _ Phương Tuấn quyết dựt con dao lại

- "Cậu bị điên hả?Chuyện còn chưa tới đâu mà cậu muốn chết rồi sao?" _ Cả 2 cứ như thế một người dành qua thì người kia dựt lại

- "E ko cần biết! E đã quá mệt mỏi rồi. Bây giờ e chỉ muốn Bảo Khánh thôi."

- "Cậu tỉnh táo lại đi" _ Bảo Duy đấm vào mặt Phương Tuấn một cái. May mắn thay Bảo Duy đã dành con dao ra khỏi tay của a

Phương Tuấn ngồi bệt dưới đất, tay đưa lên vùng mặt mới bị đấm. A cảm nhận được mùi tanh của máu đang vươn ở khóe môi mình.

- "Tại sao? Tại sao Bảo Khánh phải chịu đựng những chuyện như vậy? Tại sao lại cướp mất Bảo Khánh của e chứ? E ấy có tội tình gì đâu?" _ Phương Tuấn như ko còn lý trí mà hét vào khoảng không

- "Tôi biết bây giờ cậu rất là đau. Tôi hiểu cảm giác đó." _ Bảo Duy nhìn vào người a mà nói, tay còn chảy rất máu (do lúc dành dật a cầm ở phần lưỡi do nên bị cắt trúng)

[JACK KHÁNH] Sai LầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ