chap mang yếu tố tự sự
•
sau khi không nhận được sự phản hồi của taehyung, jungkook lật đật rời khỏi giường, vội vàng đến mức chân không chạy xuống lầu, ngay cả đèn còn chưa bật cậu cũng chả bận tâm, lúc này một chuỗi cảm xúc đang quấn lấy cậu, lo lắng, sợ hãi, tội lỗi cứ khiến cậu không ngừng suy nghĩ, cậu có phải làm sai điều gì không? anh có giận mà bỏ về? hay vì lạnh mà đã ngất ngoài kia rồi? chỉ cầu mong cho anh không làm sao cả.
jungkook một mạch chạy xuống dưới nhà, hoảng loạn đến cả cửa chính cũng không thể định vị được, trong bóng tối cậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, bóng tối mờ mịt cứ bao chùm lấy cậu, lo lắng cho anh, sợ hãi vì bóng tối khiến trong đầu cậu hoảng sợ không nguôi
"tae, anh đâu rồi?"
"tae, lên tiếng đi"
jungkook nhỏ giọng gọi taehyung, cậu muốn nghe tiếng anh phát ra, mục đích muốn biết được anh thật sự đang ở quanh đây, để có thể định hướng được cửa ra vào, mà cũng có thể nói là cậu muốn nghe được giọng anh, chiếc giọng ấm áp của anh, sẽ khiến cậu không lạnh lẽo và sợ hãi nữa.
đang loay hoay tìm cửa ra vào, cánh tay quơ quơ như tìm thứ gì đó, bỗng chốc có một luồn ấm áp kéo tay jungkook ôm cậu vào lòng ngực. Cảm nhận được lòng ngực chắc rắn của ai đó, jungkook nhận ra đây là ai, đúng rồi, người mà cậu đang mong chờ lúc này đây - taehyung.
"tae, là anh đúng không?"
'không phải anh thì còn ai?'
"tae...."
nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc, jungkook vui mừng kêu tên anh như một đứa trẻ vừa mới tìm lại được món đồ chơi bị thất lạc. cậu như từ trong sợ hãi được anh đưa trở về sự vui sướng, ôm chầm lấy anh, sợ buông anh ra thì mọi thứ đều biến mất, jungkook vui mừng đến cả nước mắt rơi cũng không hay.
taehyung cảm nhận được lòng ngực mình có một chút ươn ướt, trong tĩnh lặng nghe thấy cả tiếng sụt sịt của đối phương, trong bóng tối liền nở nụ cười tà mị, khiến không gian trở lên lạ thường.
taehyung vuốt nhẹ mái tóc của jungkook nhẹ nhàng ôm cậu đi đến công tắc điện, đèn bật lên, nheo mắt một cái cả căn phòng đã được thấp sáng trưng, đẩy cậu vào tường, nhìn gương mặt cậu hơi hơi đỏ ửng, có phần phấn khích, anh nhếch mép cười, lấy ngón tay của mình áp sát vào mặt cậu, chùi nhẹ đi giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má.
jungkook lúc này cảm giác có phần không đúng, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng mắt anh. vẫn trong tư thế đó anh không nói gì, cậu cũng chả buồn lên tiếng, cả hai rơi vào tư thế trầm tư một lúc, đến khi cậu mất kiên nhẫn mới đẩy anh ra chấn vấn.
"taehyung, sao anh không trả lời tin nhắn của em? hả?"
taehyung có hơi nhạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cậu đang hậm hực trách cứ, anh không thể nào cười được trong tình huống này, chỉ muốn chửi chết tiệt một câu.
chẳng hiểu sao đêm nay lại chạy đến nhà cậu, cứ đứng trước cửa đi tới lui như thằng trộm chó, một lúc sau mới nhắn tin cho cậu, bảo cậu xuống mở cửa cho anh. đứng đấy đã lâu, vì là mua đông nên về đêm cực kì lạnh, vì không nghỉ lạnh như thế, áo mặc anh cũng chỉ là sơmi cùng quần tây, không khoác thêm bất cứ cái áo nào nữa. trời chuyển lạnh thất thường nên anh không chống đỡ được cầu cứu jungkook
BẠN ĐANG ĐỌC
vkook • no boyfriend no problem
Fanfictiontình yêu bắt đầu từ một trò đùa? *có chứa những từ ngữ thô tục, cân nhắc trước khi đọc. *không có ý xúc phạm hay bôi nhọ danh tính idol, cảm ơn. ______ 2018 written by Veautiful95