Anh và cô cùng gặp nhau trên một chuyến xe cuối ngày. Dăm ba câu trò chuyện suốt một quãng đường không xa cũng không gần. Đủ để biết tên nhau, đủ để biết địa chỉ... Và đủ để lưu luyến nhau qua ánh mắt, nụ cười, giọng nói của ai đó.
Anh tên Nhơn, là một chàng trai có vẻ phong trần sành đời, tính tình vui vẻ. Anh tự giới thiệu mình là thợ sửa máy. Cô gái ấy có tên Cẩm Thuỵ (một cái tên rất đẹp, nhưng lại khó nhớ... mà nếu đã nhớ rồi thì khó có thể quên được), là cô gái ngoại thành ngây thơ, duyên dáng, dễ thương. Tuy mới chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn nhưng đã để lại cho Nhơn nhiều ấn tượng.
Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải chia tay. Khi xe đỗ bến, hai người hai hướng rẽ, vẫn còn chưa nói với nhau lời tạm biệt. Cô bước nhanh về ngõ tối vắng người, chỉ còn anh bơ vơ đứng lại trông theo bóng ai khuất dần trong đêm. "Không lẽ tôi với em chỉ là khoảnh khắc."
Sau lần gặp đó, dường như tâm hồn anh thay đổi. Có lẽ nguyên do là Cẩm Thuỵ. Vì cô mà anh trở nên khó chịu với mọi người, tính tình cáu gắt. Điều đó làm cho Mỹ Thu - cô trợ lý của anh cũng nhận thấy sự thay đổi bất thường này vì sự thờ ơ lạnh nhạt của anh, mà trước nay không hề có.
Nhơn vẫn mãi tìm cô, muốn biết một thông tin gì đó về cô. Cả thành phố rộng lớn này, biết tìm cô ở đâu. Nếu có gặp lại thì chắc chắn đó là duyên phận. Và điều anh đợi chờ hơn một tháng nay cũng thành sự thật. Anh không ngờ Cẩm Thuỵ lại đang công tác tại trường mà chị mình đang làm Hiệu trưởng. Bằng giá nào anh cũng phải gặp lại cô, hỏi rõ tại sao ngày đó cô lại bỏ đi không một lời từ giã.
Cẩm Thuỵ cũng không ngờ cô lại có thể gặp lại Nhơn. Có phải cô cũng đang mong chờ điều đó như Nhơn vậy không? Có phải tâm hồn cô cũng đang dao động, bởi sự nuông chiều, quan tâm chu đáo của Nhơn rồi chăng? Tất cả điều đó chỉ trái tim cô mới có thể trả lời.
Biết mình không thể nào từ chối tấm lòng của Nhơn, biết là không thể phủ nhận những rung động của con tim mình trước một chàng trai. Nhưng khi hiểu được hoàn cảnh gia thế của Nhơn, Cẩm Thuỵ lại thất vọng. Cô không thể đèo bồng vì cô biết thân phận mình. Thân gái quê mùa nghèo hèn coi cút làm sao dám mơ ước yêu ai. Hai chữ sang hèn như bức tường ngăn cách tình cảm của cô và Nhơn. Nhưng với Nhơn mọi thứ đó không là gì cả, vì điều anh cần là một tình yêu chân thật, một trái tim chân thành. Chỉ cần Cẩm Thuỵ yêu anh là đã quá đầy đủ với anh, vì cô chính là một thứ ngọc ngà trăng sao mà không có báu vật nào có thể so sánh được, hơn cả những thứ quý giá khác trên đời.
Chuyện gì tới cũng phải tới, nếu đã là duyên là nợ thì đón nhận thôi. Cả hai đã lần ra được mối chỉ hồng ông tơ se nối. Anh vui, cô vui, cả gia đình đều vui... nhưng có một người đang ôm lấy đắng cay vì mình đã thua trong cuộc đua tình ái. Một người con gái xinh đẹp, giàu có, sang trọng như Thu mà lại thua một cô gái quê như Cẩm Thuỵ thì quả thật cô không cam lòng. Cô cũng yêu Nhơn sao anh không cảm nhận được, tại sao người anh chọn lại là Cẩm Thuỵ. Sự ganh ghét đố kỵ và lòng ham muốn chiếm hữu đã khiến Thu thành một người nhiều thủ đoạn. Bằng mọi cách cô phải chia rẽ họ, nếu Nhơn không là của cô thì cũng chẳng là của ai cả.
Bao ngày chờ đợi, niềm hạnh phúc cũng đã đến. Cẩm Thuỵ xinh tươi rạng rỡ trong bộ váy cưới màu trắng thuần khiết, khoác tay chú rể ra mắt hai họ và nâng ly chúc mừng ngày vui. Trông qua cả hai đủ để mọi người thấy niềm hạnh phúc đó lớn như thế nào. Nhưng ngày vui chưa qua hết thì bão giông thổi đến. Có một đứa bé được ai đó đưa đến, ôm chầm lấy Cẩm Thuỵ gọi hai tiếng mẹ ơi. Đứa bé là con Cẩm Thuỵ, Cẩm Thuỵ đã làm mẹ...? Cô đang lừa dối Nhơn, lừa dối tất cả mọi người...? Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Nhơn không thể nào chấp nhận được, đến cả Cẩm Thuỵ cũng không thể giải thích được mọi việc với ai. Ngay giờ phút này Nhơn không muốn nghe ai nói gì cả, kể cả những lời giải thích của cô đều dư thừa. Dù Nhơn có cho cô trăm ngàn cơ hội giải thích, nhưng nhận lại chỉ là tiếng khóc nức nở và sự im lặng. Cẩm Thuỵ thừa nhận đứa bé đó là con mình. Cô không thể nói và cũng không biết phải nói thế nào để mọi người hiểu. Trong khi hiện tại Nhơn đã không còn có thể nghe được bất kỳ lời nào của cô nữa cả. Anh đang ghen, anh ghen vì sự hiện hữu của đứa bé, anh ghen vì có thể Cẩm Thuỵ vẫn còn ấp ôm một mối tình nào đó.
Người cố tình phá hạnh phúc của hai người thì đang hả hê trong vui sướng. Còn người bị hại đang tan nát cõi lòng. Anh đau một thì Thuỵ đau tới mười. Cô có miệng mà chẳng nói nên lời, oan tình này ai có thấu cho cô. Ngày hạnh phúc đó, chưa trọn vui mà lệ đắng đầm đìa, Nhơn không cần cô nữa, cô phải đi. Dìu bước con thơ trở về quê cũ mà trái tim đau đớn. Hạnh phúc đó có lẽ không thuộc về cô.
Sau khi Cẩm Thuỵ đi rồi, trái tim Nhơn cũng như đã chết. Dù Thu có nói gì cũng đều vô ích, mãi mãi hình ảnh Thuỵ vẫn chiếm một khoảng trong trái tim Nhơn. Yêu thì anh vẫn chỉ yêu mỗi Cẩm Thuỵ nhưng sự tự ái của một người đàn ông không thể nào giữ cô ở lại được. Nếu ngày đó anh đừng vội vàng nói tiếng yêu, đừng thề thốt đừng hứa hẹn, thì hôm nay cả hai đâu phải đâu khổ thế này.
Một mình bơ vơ, không người thân thuộc, làm sao Cẩm Thuỵ đương đầu với bão tố được. Làm mẹ đơn thân đã là một điều khó khăn, huống chi Cẩm Thụy một cô gái quá trẻ vào vai một người mẹ. Mãi đến khi chị của cô - Cẩm Nhung từ nước ngoài trở về, mọi gút mắc mới được tháo gỡ. Đứa bé ấy nào phải là con hoang của cô, mà chính là một giọt máu oan khiên của Nhung. Vì muốn bảo vệ danh dự cho chị, muốn chị vui sống trong tình yêu mới hạnh phúc mới, cô hy sinh chấp nhận nuôi dưỡng đứa bé khi nó vừa chào đời. Ba mẹ không còn, Cẩm Nhung là điểm tựa duy nhất của cô, dù chị có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô cũng đều có thể đứng ra gánh vác hy sinh vì chị. Thêm phần Mỹ Thu, cô đã thấy được dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tình yêu Nhơn dành cho Thuỵ không hề thay đổi, cô đã thua cô chấp nhận thất bại. Mọi việc được Thu nói ra, xem như một lời xin lỗi, chính cô là người đứng sau mọi chuyện.
Không có điều gì tồi tệ hơn là tự mình đánh mất người mình yêu quý. Biết được mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhơn thấy mình đã sai, sự ích kỷ của anh đã làm Cẩm Thuỵ đau khổ. Nếu anh không đi tìm cô quả thật anh là một người đáng trách. Chính tình yêu của anh đã làm anh thức tỉnh sau cơn ghen cuồng loạn. Anh hiểu tất cả nỗi khổ mà bao năm nay Cẩm Thụy phải âm thầm chịu đựng không một lời than van, anh càng yêu cô nhiều hơn. May mắn rằng không quá trễ để nói lời xin lỗi, trước khi anh đánh mất một người vợ dịu dàng đức hạnh. Sóng gió đã qua, Nhơn và Cẩm Thuỵ nắm lại tay nhau cùng nhau xây dựng lâu đài hạnh phúc mà cả hai suýt phải đánh mất. Giờ chẳng còn bão giông nào có thể chia rẽ tình yêu của họ.
Cómột chuyến xe mà tất cả chúng ta ai cũng phải đi một lần cho dù là phải đi baoxa. Đó là chuyến xe cuộc đời. Trên chuyến xe đó ta sẽ gặp ít nhất một người đồnghành. Người cùng ta đi hết chặng đường còn lại, cùng ta vượt qua bao chông gaiđể đến được bến bờ hạnh phúc. Nếu gặp một người như vậy phải biết trân trọng vànắm giữ.
BẠN ĐANG ĐỌC
BẢN TÌNH CA CÒN ĐÓ
FanfictionKhông phải là truyện. Chỉ là những bài tạp văn ngẫu hứng. Là những câu chuyện tình yêu, lãng mạn có, đau thương có.