Mạt Lị mếu máo, "Cháu không cần ngốc, nếu vậy thì không xứng với thúc thúc."
"Nói bậy cái gì." Đường Nhiễm Mặc khóe môi hơi hơi giơ lên, ánh mắt đen nhánh phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Thúc thúc lớn lên thật đẹp, lại có bản lĩnh, còn rất có tiền, quả thực là người để lựa chọn kết hôn thật hoàn mỹ cho phụ nữ trong thiên hạ, nếu cháu ngốc một chút, không chú ý một chút, thúc bị người phụ nữ khác đoạt đi thì phải làm sao?"
Tán thưởng của cô làm ý cười trong mắt hắn càng sâu, "Sẽ không phát sinh loại sự tình này."
"Đúng mà, trong phim truyền hình cũng thế kìa, một khắc trước nam chủ còn kể lể nỗi lòng với nữ chủ, khắc sau liền cùng bạn gái cũ dán chặt bên nhau. Ai nha, cháu lại không có nữ chính bàn tay vàng, nếu thúc bị bạn gái cũ đoạt đi, cháu phải làm sao bây giờ?" Cô nói liền nhíu mày, thật đúng là tự hỏi nếu phát sinh một màn này, cô nên làm sao.
Hắn duỗi tay vuốt ve khắp khuôn mặt mềm mại, "Không cần nghĩ nhiều, không có giả thiết tôi có bạn gái cũ."
"Cũng đúng, chỉ là chơi chơi mà thôi, kiểu như người tình, không xem như bạn gái." Cô vuốt cằm gật gật đầu.
Hô hấp Đường Nhiễm Mặc cứng lại, "Tiêu Mạt Lị, không cần học cách nói chuyện như Phương Dự."
"Cháu nói sai rồi sao? Ở tuổi của thúc thúc, có phụ nữ thì thật bình thường, cháu không để ý, chỉ cần sau này thúc chỉ thích một mình cháu là được rồi." Cô ra vẻ thật hào phóng nói.
Ánh mắt của cô giống như là nhìn thấu hết thảy, cái này thật làm cho hắn chán nản, Đường Nhiễm Mặc hiện tại để ý nhất chính là vấn đề tuổi tác, chính mình hơn Mạt Lị mười tuổi làm hắn luôn có cảm giác quỷ dị trâu già gặm cỏ non, cô còn cố tình một lần lại một lần nhắc nhở tuổi tác với hắn... Được rồi, tuổi tác không làm gì được thì không tính nữa, nhưng đối với trinh tiết, chuyện quan trọng như thế không thể không tính!
"Tiêu Mạt Lị, cháu nghe đây." Hắn niết cằm cô, như một chúa tể muốn tìm về địa vị dũng mãnh của mình, "Tôi không có bạn gái cũ, cũng không có người tình, đời này tôi chỉ biết lên giường cùng một người, đó chính là cháu."
Đây thật là một câu làm người mặt đỏ tai hồng.
Nhưng Mạt Lị lại nheo đôi mắt, cô đem hắn phác gục trên sô pha, ngồi trên người hắn, một bàn tay nhỏ bé nhéo cằm hắn, lấy về "hùng phong", cô liếm liếm khóe môi, cười cực kỳ xinh đẹp, "Thúc thúc... chẳng lẽ nói... Thúc vẫn là xử nam?"
Yên tĩnh.
"Phốc! Cư nhiên là thật, thúc thúc người lớn như thế mà vẫn là xử nam sao?"
Hắn trên trán toát ra gân xanh, "Tiêu Mạt Lị!"
Đây là hắn giữ mình trong sạch, có đáng để giễu cợt vậy hay không! Không... Nói không chừng bị Phương Dự cùng Minh Lại hai người kia mà biết, thật đúng là sẽ giễu cợt hắn.
Thấy hắn sắp sửa tức giận lên, Mạt Lị dừng lại tiếng cười, "Được được được, cháu không cười thúc."
Bất quá khóe miệng lại cong lên thật đẹp, mà thanh âm lại thật lạnh, "Nhưng, nếu cháu phát hiện chỗ đàn ông bị người khác phá qua..." Tay cô xoa xoa bụng hắn, từ từ đi đến gần chỗ kia, "Cháu sẽ khiến cho người đó cùng chỗ xử nam này chôn cùng nhau."
Đường Nhiễm Mặc: "......"
Tất cả mọi người biết tổng tài Thịnh Thế không thân cận với nữ nhân, nhưng tính thế nào thanh tâm quả dục được, lại không phải hòa thượng, khi nào có nhu cầu giải quyết sinh lý, Đường Nhiễm Mặc đương nhiên cũng phải có, bất quá hắn dựa vào tay mình để giải quyết. Từ trước hắn mỗi lần muốn thân mật kết hợp với một người phụ nữ, hắn đều cảm thấy ghê tởm, mà hiện tại ngẫm lại, nếu người đó là Mạt Lị... Nhưng mà Mạt Lị còn chưa được, hắn chỉ có thể tiếp tục dùng bàn tay mà giải quyết, trắng đêm khó chịu.
Dựa vào tuổi tác Đường Nhiễm Mặc, Mạt Lị đoán rằng hắn từng có bạn gái, từng có phụ nữ khác thì cô cũng không cảm thấy kỳ quái, mà khi cô biết được hắn là một người đàn ông còn chưa khai trai, đầu tiên cô cảm thấy không thể tin tưởng, tiếp theo là hưng phấn không thôi, rồi sau đó không nhịn được khiêu khích hắn, nhìn hắn vì chính mình mà lâm vào bộ dáng hưng phấn, cô thừa nhận tính cách mình thật ác liệt, nhưng nhìn hắn một lần lại một lần bất đắc dĩ chạy vào phòng tắm, trước sau vẫn không dẫm qua cái ranh giới kia, cô cảm giác hạnh phúc bao quanh mình.
Hắn nói: "Chờ cháu lớn lên......"
Lớn lên. Mạt Lị đem định nghĩa này là mười tám tuổi, cô đem lịch ngày mở ra một tờ, vẽ một vòng tròn vào đó, vừa lòng cười cười, trên người mặc cái váy ngủ trắng chạy ra khỏi phòng, gõ vang lên cánh cửa phòng kế bên.
Cô nghĩ, mình gần đây khiêu khích hắn thật có điểm quá phận, cô nên đến "giúp" hắn mới được, tuy rằng mục đích chân chính vẫn là cô thích xem hắn vì cô, rõ ràng bởi vì thân thể quá khoái cảm mà nhịn không được thở dốc, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang bảo cô không cần lại hồ nháo... rồi một khắc sau sẽ bùng nổ đem cô đè dưới thân, hung hăng mà hôn cô.
Mạt Lị càng ngày càng chờ mong ngày sinh nhật kia.
Học kỳ sắp kết thúc, kỳ thi cuối khóa cũng gần đến, Mạt Lị hiện tại trong đầu đều là Đường Nhiễm Mặc, đọc sách cũng không vào, đơn giản đem sách quăng ở một bên, chống cằm nghĩ đến người đàn ông đem cô sủng ở lòng bàn tay. Nghĩ đến làm cô cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, hận không thể chạy đến bên người hắn tiếp tục triền miên mới được.
Thu Bạch Bạch ngồi yên lặng gần đó, cô không biết gần đây Mạt Lị đều ngẩn người nghĩ ngợi cái gì, nhưng cả người Mạt Lị phát ra hơi thở, tuy rằng không thấy nhưng tỏa ra một màu hồng phấn, làm cho cô có một loại cảm tưởng muốn đi gặm cẩu lương...
* Cẩu lương: nghĩa đen: thức ăn cho chó, nghĩa bóng: hành động thân mật, ngọt ngào mà các cặp đôi thể hiện trước mặt người độc thân.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu (Loil) - Hoàn
General FictionHào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu là tựa truyện có nội dung mới lạ, thuộc thể loại ngôn tình, trọng sinh, sủng. Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế chính là anh nhưng anh chỉ là con nuôi của gia tộc Tiêu Thị, cũng chính là đế vương trên thương t...