Đồng hồ treo tường phía trên bảng đen chỉ 6 giờ, Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ cùng lúc đẩy cửa phòng học bước vào. Trên người cả hai còn nhỏ nước, trông chật vật vô cùng.
Thu Bạch Bạch không nhịn được cười ha ha, cười tới chảy nước mắt, "Hai người... hai người là gà luộc hay sao? Có thể vớt lên được rồi ha."
Mạt Lị cũng che miệng cười khẽ.
"Thu Bạch Bạch! Tiêu Mạt Lị! Là các người làm đúng hay không!?" Ngô Phi hùng hổ chất vấn, đi theo cô sau lưng Trần Tiểu Vũ cũng suy nghĩ phải dùng ánh mắt giết chết hai người vui sướng khi người khác gặp họa.
Thu Bạch Bạch ôm cánh tay ở trước ngực, "Cậu nói cái gì vậy? Tôi như thế nào nghe không hiểu, chúng tôi làm cái gì?"
"Cậu giả bộ cái gì!?" Lần này nói chuyện chính là Trần Tiểu Vũ, "Chính là các người đem chúng tôi nhốt ở WC, còn dùng nước hất chúng tôi!"
"Này này, chúng tôi bên này chính là chỉ có một người có thể hành động, Mạt Lị chân bị thương là các cậu tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ một mình tôi có thể đối phó với hai người các cậu sao?"
"Cậu!" Ngô Phi chỉ vào Thu Bạch Bạch, cô ấy cùng chính mình không sai biệt lắm cao, nếu là cô ấy khiêng cô ta một đường đi WC, cũng quá không khoa học, nhưng cô ta chắc chắn chỉ có thể là hai người đang cười kia, càng thêm tức giận nói: "Quỷ biết các cậu dùng cái gì phương pháp nhưng tuyệt đối là các ngươì làm không có sai!"
"Ơ kìa, thật là kỳ, chúng ta không oán không thù, làm gì phải đối phó các cậu? Hai người nghĩ chúng tôi nhàn rỗi nên quậy bừa sao sao?"
Trần Tiểu Vũ: "Còn không phải là bởi vì chúng tôi đẩy Tiêu Mạt Lị làm cô ta bị thương sao!?"
"Đúng vậy, bất quá là bị thương thôi, có cần phải làm như bị chặt đứt chân sao?"
Ngô Phi lời nói vừa mới nói xong, nàng cùng Trần Tiểu Vũ liền cảm thấy sau lưng có một hơi thở Tử Thần vờn quanh cổ.
Mạt Lị vẫn luôn không nói gì, vào giờ phút này cười nói: "Thúc thúc, chú đã đến rồi."
Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ theo bản năng quay đầu lại, thấy được một người đàn ông cả người tản ra khí lạnh.
Hắn dáng người cao ráo, mặc một bộ tây trang màu đen cao quý, toát ra phong vị cấm dục, gương mặt kia có thể làm cho nữ nhân đều tự xấu hổ, nhưng đôi mắt thực u ám, chỉ cần đảo nhẹ, một ai tiếp xúc đến tầm mắt của hắn sẽ lập tức sinh ra sợ hãi, không thể động đậy. Đây thực là một loại khí thế đàn áp toàn diện.
Thu Bạch Bạch tự động lui một bước, nhìn đến vị thúc thúc này của Mạt Lị thì cô thấy phát hoảng. Bất quá cô nhìn đôi mắt đông cứng của Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ, lại mong chờ, chờ xem kịch vui.
Đường Nhiễm Mặc liếc mắt một cái liền thấy được thiếu nữ đang hướng tới hắn mỉm cười. Cô ngồi trên ghế, ngoan ngoãn giống như đứa bé ở nhà trẻ chờ phụ huynh tới đón, hắn vô pháp cự tuyệt vẻ chờ đợi này, bất quá nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của Mạt Lị thì không bình tĩnh được, bước đi tới trước mặt cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu (Loil) - Hoàn
Ficción GeneralHào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu là tựa truyện có nội dung mới lạ, thuộc thể loại ngôn tình, trọng sinh, sủng. Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế chính là anh nhưng anh chỉ là con nuôi của gia tộc Tiêu Thị, cũng chính là đế vương trên thương t...