Chap 16

832 46 8
                                    

Dành tặng BinneNgocSeob ^^
Tiếp tục ủng hộ ss nhá !!!

---------------------------------------------------

.

.

-------------

Là hắn- Yong Junhyung. Tại sao hắn lại ở đây???

Em không hề biết đó là duyên. Cũng chẳng màng đó là định mệnh . Bởi em nghĩ tất cả đều là hư vô, không có thực. Ngay cả khi khoảnh khắc anh gần em nhất, em cũng chẳng nhận ra. Em phó mặc ông trời định đoạt. Nhưng em biết không? Dù cả thế giới này chống đối lại anh, anh cũng chỉ cần em bên cạnh. Đó gọi là định mệnh đó, ngốc ạ !!!

Bước chân ngày một gần. Vẫn biểu cảm lạnh lùng đó, vẫn con mắt quyến rũ, dáng người cao ráo có sức hút. Chính xác là hắn - Yong Junhyung.  Hắn chỉnh lại cổ áo, khoanh tay đứng dựa vào lan can đưa ánh mắt vô cảm nhìn về phía hai người.

Yoseob mặt tái nhợt, sống lưng bỗng lạnh toát. Con người này từng khiến cậu tổn thương. Cậu sợ hắn, mỗi khi nhìn vào mắt hắn, cậu chỉ có thể cảm nhận một điều rằng đôi mắt đó thật đáng sợ, nó như một mê cung mà khi con người ta lao vào đều không có lối thoát. Yong Junhyung. Rốt cuộc anh có thật đáng sợ như tôi suy nghĩ không? Ngay khi cậu vừa thoát khỏi hắn thì hắn lập tức xuất hiện . Yang Yoseob. Cậu sợ bị hắn bắt cóc thêm một lần nữa sao?

Vẫn là sự im lặng bủa vây. Lee Hong Ki vẫn túm chặt cổ áo, khuôn mặt có chút biến sắc, hắn biết con người kia. Càng biết rõ địa vị và uy quyền của Yong Junhyung. Nhất thời hắn không biết ngay lúc này cần phải xử sự như thế nào. Vội buông cậu nhóc trong tay, hắn ghé sát mặt cậu:

- Coi như cậu gặp may, nhưng tôi vẫn còn tìm đến cậu. Nhớ đấy.

Hong Ki bước đi không quên đưa mắt nhìn về phía Junhyung. Trong đầu suốt hiện một mớ hỗn độn .

Cánh tay của Lee Hong Ki là điểm tựa duy nhất của Yoseob lúc này. Cậu thà để anh ta dạy cho mình một bài học còn hơn là phải ở đây đối mặt với cái tên mà được cậu gắn cho cái mác "đầu bò" kia. Mất đi chỗ dựa, cậu bỗng cảm thấy đôi chân đứng không được vững mà ngã khụy. Lại thêm một lần mất mặt, cậu vội đứng dậy cúi gằm mặt không nói một lời đi qua trước mặt hắn, hắn bị cậu coi như không khí. Một chút tức giận len lỏi trong tim.

**thình thịch **

Yoseob cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu sợ chứ. Cảm giác như vừa đi qua trước mặt cọp dữ. " Yang Yoseob. Không việc gì phải sợ hết, bây giờ mình không còn bị hắn ta bắt nên không việc gì phải run. Phải rồi. Hắn ta chỉ là tên đầu bò đội lốt xã hội đen. Mà đã là đầu con bò thì không phải sợ. Tuyệt đối không được sợ."

Bước được vài bước, cậu đột nhiên bị một lực mạnh kéo ngược về phía sau.

Mặt đối mặt, hô hấp khó khăn. Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ hãi của cậu.

- Không cảm ơn được một tiếng sao? - hắn đưa tay giữ vạt áo cậu. Môi nhếch lên có chút tức giận.

Yoseob nuốt nước bọt cái ực. Cậu nhìn vào ánh mắt màu cà phê trước mặt, đôi chân trở nên mềm nhũn, cảm giác đứng không được vững.

(longfic Junseob) Đừng khóc, anh đau lòng đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ